“Lập tức lôi ra ngoài thi hành gia pháp cho tôi!”, lão phu nhân phẫn nộ nói.
Thế là, Bạch Tinh Nhiên quả nhiên lại bị lôi đến từ đường nhà Nam Cung, nơi có thể khiến cô sợ tè ra quần.
Chỉ là… lần này hình như trong từ đường không chỉ có một mình cô, còn có… anh?
Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc dò xét người có khúc mắc mập mờ với mình, là anh chàng đẹp trai vừa lên trang nhất, một lúc sau mới hỏi: “Sao anh lại ở đây?”.
Hơn nữa còn quỳ ở đây, lẽ nào cũng bị lão phu nhân thi hành gia pháp? Gia pháp nhà Nam Cung có thể dùng cho cả người ngoài sao?
Nam Cung Thiên Ân mặt không biểu cảm, chẳng thèm nhìn cô lấy một cái: “Không nhìn thấy sao? Nhờ cô ban tặng đấy”.
“Tại sao?”, Bạch Tinh Nhiên vô cùng kinh ngạc: “Cái đó… chẳng phải anh có quan hệ rất tốt với nhà Nam Cung à? Sao còn bị…”.
“Thiếu phu nhân, xin hãy quỳ cho ngay ngắn”, chị Hà đột nhiên đẩy cô xuống sàn nhà.
Bạch Tinh Nhiên đau đớn khẽ kêu lên một tiếng, vội vàng bò đến bên cạnh Nam Cung Thiên Ân quỳ xuống.
Cửa lớn của từ đường lại được đóng vào, bên trong vẫn chỉ có vài ánh nến mờ ảo, không khí quỷ dị khiến cô bất giác rùng mình. Sau đó quay đầu sang nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, cũng may tối nay không chỉ có mình cô!
Quỳ trêи đất, Bạch Tinh Nhiên bắt đầu suy nghĩ lung tung, sau đó quay đầu sang nhìn Nam Cung Thiên Ân nói: “Này… rốt cuộc anh là ai? Không lẽ là Nam Cung Thiên Ân thật sao?”.
Nhưng vô lý quá, Thẩm Khác rõ ràng nói với cô Nam Cung Thiên Ân trông vô cùng xấu xí, nếu như anh là Nam Cung Thiên Ân, thì lão phu nhân sau khi nhìn thấy ảnh cô và anh hôn nhau cũng đâu thể nổi trận lôi đình như vậy?
Nam Cung Thiên Ân im lặng một hồi, cuối cùng cũng quay đầu ra liếc cô: “Bạch tiểu thư, cô là người phụ nữ ngốc nhất mà tôi từng gặp đấy”.
Bạch Tinh Nhiên bị câu nói của anh chặn cho cứng họng.
Nam Cung Thiên Ân lạnh lùng thêm một câu: “Còn nữa, tôi không thích nói chuyện với phụ nữ ngốc”, nói xong, anh đứng dậy đi về phía cửa.
Bạch Tinh Nhiên lại không biết nói gì, chẳng phải anh đang bị phạt quỳ sao? Sao có thể nói đi là đi?
Nếu như anh đi rồi, nơi đây chẳng phải sẽ chỉ còn lại một mình cô sao?
“Đừng đi!”, Bạch Tinh Nhiên vội vàng giơ tay kéo gấu áo anh lại, trong giọng điệu đầy sự khẩn cầu: “Có thể đừng đi được không? Một mình tôi sợ lắm…”.
“Ở đây có nhiều người bầu bạn thế, cô sợ cái gì?”, Nam Cung Thiên Ân cố ý dùng ngón trỏ chỉ vào các linh vị trêи ban thờ, lạnh lùng gỡ tay cô ra khỏi áo của mình, sau đó đi thẳng ra phía cửa không cả ngoái đầu lại.
Người giúp việc đứng canh cửa cũng chẳng cản lại cứ thế để anh đi, Bạch Tinh Nhiên buồn bã ngã xuống đất, nơi đây lại chỉ còn mỗi mình cô.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!