Chương 365: Thế giới của hai người (2)
Nam Cung Thiên Ân quả nhiên tặng cô một món quà sinh nhật vô cùng nồng nhiệt, hành cô đến mức đứng dậy thay đồ cũng không còn sức lực nữa.
Nam Cung Thiên Ân ôm cơ thế mùi hương lần mồ hôi của cô, nhìn cơ thế ửng hồng của cô, nhếch miệng cười một cách mãn nguyện rồi cắn nhẹ vào tai cô:
“Thỏa mãn không?”.
“Vô cùng thỏa mãn”, Bạch Tinh Nhiên đưa tay lên lau mồ hôi trên trán nhìn anh nói:
“Em không còn sức mặc quần áo nữa, anh giúp em đi”.
Nam Cung Thiên Ân cúi đầu nhìn cơ thế một nửa giấu trong chăn của cô rồi cười nói:
“Không cần mặc đâu, anh thích cứ thế này ôm em ngủ”.
“Em vẫn muốn mặc, em không quen ngủ mà không mặc gì”, Bạch Tinh Nhiên nói.
Tuy cô cũng rất muốn cứ thế này ôm anh ngủ, nhưng cô không thể làm vậy, nhỡ nửa đêm Nam Cung Thiên Ân phát bệnh, đến lúc đó cô vừa bận chăm sóc anh còn bận mặc quần áo, như thế sẽ ảnh hưởng đến việc chăm sóc anh.
“Vậy được, chỉ mặc cái này thôi”. Nam Cung Thiên Ân quay người nhặt chiếc váy ngủ vừa bị anh ném xuống lên, một tay nâng tay cô lên, một tay mặc váy cho cô rồi dùng đai lưng thắt lại.
Cơ thể hoàn hảo bị bao bọc bởi một lớp váy ngủ bằng lụa, Nam Cung Thiên Ân nhìn cô dưới cơ thể mình, cổ họng anh lại bắt đầu nóng lên, cộng thêm bộ dạng đang lơ mơ ngủ của cô nữa chứ, đúng là quyến rũ đến chết người.
Thấy cô buồn ngủ thật, anh đành nhịn cơn dục vọng đang trỗi dậy trong người, đưa tay ra ôm cô vào lòng. Bạch Tinh Nhiên nằm trong lòng anh hơi động đậy mơ hồ nói:
“Nam CUng Thiên Thân, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Em muốn nói gì?”.
“Vừa nãy mẹ em hỏi em, anh đột nhiên đối xử với em tốt như vậy, liệu
có phải là có mục đích gì khác không? Liệu có phải vì muốn trả thù em càng độc ác hơn mà lừa dối em không, liệu có phải… khi ngủ dậy không còn gì nữa không?”, cô cố gắng mở hai mắt ra, muốn nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh.
Nam Cung Thiên Ân phì cười lắc đầu một cái, dùng tay gõ lên mũi cô:
“Vậy cứ thử xem, ngày mai tỉnh dậy liệu có mất hết tất cả không nhé”.
“Nếu những gì mẹ em đoán là thật thì sao? Em phải làm thế nào?”.
“Đúng thế, em phải làm thế nào nhỉ? Anh cũng muốn biết”.
“Em sẽ… tuyệt vọng rồi nhảy từ trên tầng thượng xuống”.
“Vì sao?”.
“Vì em không muốn mất anh”.
“Thật không?”.
“Không phải là anh đang lừa em thật đấy chứ?”, Bạch Tinh Nhiên nhìn vẻ bình tĩnh của anh, cơn buồn ngủ lập tức giảm đi một nửa, ngồi dậy khỏi vòng tay anh, nhìn anh vội nói:
“Nam Cung Thiên Ân, em cảnh cáo anh, nếu anh dám lừa em, em sẽ giết anh rồi mới nhảy lầu đói”.
“Anh sợ quá đi”, Nam Cung Thiên Ân làm động tác sợ hãi trước mặt cô.
Bạch Tinh Nhiên vội vàng nói tiếp:
“Em nói thật đấy”.
Thấy bộ dạng cuống cuồng đến sắp khóc của cô, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng không trêu cô nữa, ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô cười nói:
“Em có trí tưởng tượng tốt như vậy, sao không đi viết tiểu thuyết đi?”.
Bạch Tinh Nhiên lật người bò lên người anh:
“Ý của anh là… em nghĩ nhiều rồi sao? Anh không hề làm như vậy?”.
“Em yêu à, trong lòng em anh lại là người đáng sợ như vậy không biết phân biệt trái phải như vậy sao?”, Nam Cung Thiên Ân lại hôn cô lần nữa:
“Yên tâm đi, ngày mai khi tỉnh dậy chính là xứ sở của hoa oải hương mà em thích nhất rồi, chứ không có những câu chuyện li kỳ bão tố đâu”.
“Thật không?”.
“Cảm ơn ông xã”, Bạch Tinh Nhiên cúi đầu chủ động hôn lên môi cô.
Nam Cung Thiên Ân lại đỡ mặt cô lên, nhìn chằm chằm cô hỏi:
“Anh đã hứa với em cảm động như vậy, có phải là em cũng nên hứa gì đó với anh không?”.
“Anh muốn em hứa gì cơ?”.
“Em nghĩ xem”.
“Em á…”, Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, ôm ngón tay nói:
“Em sẽ ở bên anh cả đời, chăm sóc anh cả đời, bất kế sau này có xảy ra chuyện gì cũng đều không rời xa anh.
Em muốn sinh cho anh những đứa con khỏe mạnh, sau đó dạy dỗ chúng thành người, anh bảo em đi hướng Đông,em tuyệt đối sẽ không chạy về hướng Tây, anh bảo em đem cả tính mạng ra, em cũng tuyệt đối không lắc đầu”.
Cô nhìn chằm chằm vào anh cười khúc khích:
“Như vậy đủ chưa?”.
“Đủ rồi”, Nam Cung Thiên Ân gật đầu, lật người cô xuống khỏi người anh, đổi vị trí nhìn thẳng xuống cô:
“Anh nhớ kỹ rôi đấy”.
“Em cũng nhớ kỹ fôi”, Bạch Tinh Nhiên cười he he nói:
“Nhưng trước hết tối nay anh phải cho em ngủ một giấc ngon đã”, nói xong, cô lôi bàn tay không biết đã thò vào trong váy cô từ lúc nào của anh ra ngoài, đặt gối xuống dưới gáy rồi nhắm hai mắt lại.
Nam Cung Thiên Ân mỉm cười ôm chặt cô, cũng nhắm mắt ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Nam Cung Thiên Ân và Bạch Tinh Nhiên liền xuất phát đến Provence xứ xở của hoa oải hương.
Từ lúc ăn sáng, Tiếu Ý đã bắt đầu vòi vĩnh đi theo bọn họ ngắm biển hoa, vòi vĩnh đến mức khiến Bạch Tinh Nhiên mềm cả lòng.
Cô ôm cánh tay của Nam Cung Thiên Ân nói:
“Hay là đưa Tiếu Ý đi cùng đi, dù sao chỉ là ngắm cảnh, chứ không có hoạt động mạnh gì”.
Thái độ của Nam Cung Thiên Ân vẫn kiên quyết như trước:
“Không được, nếu Tiểu Ý muốn đi thì đợi bệnh của nó khỏi hẳn rồi sẽ đưa nó đi, em của ngày hôm nay… chỉ có thể thuộc về anh”, Nam Cung Thiên Ân chỉ vào bản thân mình một cách bá đạo.
Anh nói xong quay sang phía Tiểu Ý, hai tay đặt lên vai cậu bé nghiêm túc nói:
“Tiếu Ý, em có biết thế nào gọi là thế giới riêng của hai người không?”.
“Em không biết”, Tiếu Ý lắc đầu.
“Thế giới riêng của hai người chính là hai người yêu nhau ở trong không gian riêng với nhau, ví dụ như anh và chị em, nếu không ở trong không gian riêng với nhau thì hậu quả rất nghiêm trọng đó”.
“Hậu quả gì vậy?”.
“Ví dụ… tình cảm của anh và chị em sẽ không tốt, sẽ li hôn, cũng có nghĩa là sẽ rời xa nhau”.
“Giống như chị em và anh rể An Nam à?”, Tiểu Ý tò mò hỏi.
Sắc mặt Nam Cung Thiên Ân chùng xuống, Bạch Tinh Nhiên quay người đi, cố nhịn cười coi như không nghe thấy gì.
Chu Tuệ đã cuống cuồng cả lên, vội vàng kéo Tiếu Ý ra phía trước vừa xin lỗi với giọng áy náy:
“Thiên Ân thiếu gia, cậu đừng giận, Tiếu Ý không phải cố tình mạo phạm cậu đâu, cậu đừng có giận nhé”.
“Mẹ…”, Bạch Tinh Nhiên có chút cạn lời lườm sang, hôm qua chẳng phải đã nói với bà ấy rồi sao, không cần phải sợ Nam Cung Thiên Ân như vậy, không cần phải thế hiện thấp hèn như thế.
Nam Cung Thiên Ân đứng dậy, không quay người đi khỏi, mà nhìn Tiểu Ý gật đầu:
“Đúng, là như vậy đấy”.
“Vậy sau này chẳng phải là em sẽ không được gặp anh rể nữa sao?”, Tiểu Ý chẳng sợ Nam Cung Thiên Ân chút nào.
“Đúng thế, cho nên em phải hiểu chuyện”.
Tiểu Ý nghĩ một lúc rồi gật đầu:
“Vậy được, em không đi nữa là được mà .
“Ngoan lắm”, Nam Cung Thiên Ân đưa tay xoa đầu cậu bé, quay người ôm vai Bạch Tinh Nhiên đi ra cửa.
Sau khi lên xe, Bạch Tinh Nhiên mới quay đầu sang nhìn anh, sau đó dùng tay huých một cái vào cánh tay anh:
“Này, không phải là anh đang tức giận đấy chứ?”.
Nam Cung Thiên Ân lắc đầu, nhún vai nói với vẻ không đế bụng: