Chương 360: Sinh nhật (1)
“Cái gì chứ, lẽ nào công việc không phải là quan trọng à?”, Bạch Tinh Nhiên bị anh hôn đến mức ngứa ngáy sốt ruột, vừa cười vừa đẩy ra.
“Việc của công ty cứ giao cho chồng em đi xử lý là được rồi, nhiệm vụ của em là mau chóng sinh cho anh một đứa kế thừa gia tộc”, Nam Cung Thiên Ân ném cô lên giường, rồi áp sát cơ thể lên.
Bạch Tinh Nhiên vừa cười vừa giãy giụa, vừa vùng vẫy vừa nói lớn: “Nam Cung Thiên Ân, em bây giờ mới đi làm, anh đã định cho em nghỉ đẻ luôn à?”.
“Như vậy không tốt sao? Không cần đi làm mà vẫn có lương”.
“Em không cần… em muốn làm việc cơ!”.
“Còn vùng vẫy nữa anh cắt thưởng của em, Nam Cung Thiên Ân ép chặt người cô nói.
Bạch Tinh Nhiên quả nhiên không cựa quậy nữa. Cơ thể cô rung động hít vào một hơi, trong đầu thì càng nghĩ càng không cam tâm. Cuối cùng vẫn không cam tâm mà nói lớn: “Ban nãy ai nói công ty là của nhà chúng ta, giờ lại đem việc cắt thường ra uy hiếp em làm chuyện này? Việc này thì liên quan gì đến công việc? Đúng là độ tư bản độc ác!”.
Nam Cung Thiên Ân đưa nụ hôn lên tại cô, cười “Ai bảo anh là đồ tư bản độc ác chứ?”.
Không cho cô cơ hội tiếp tục kháng nghị, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng hôn vào môi cô, khiến những lời cô chưa nói ra bị chặn lại bên trong.
Nam Cung Thiên Ân đỗ xe trước cửa công ty, quay đầu nhìn Bạch Tinh Nhiên đang chuẩn bị xuống xe: “Đợi một chút”.
“Sao thế?”, Bạch Tinh Nhiên quay người lại, nhìn đồng hồ đeo tay xong, nghiêng người thơm lên má anh một cái: “Tối gặp”.
Nam Cung Thiên Ân rất không hài lòng với câu “tối gặp” này của cô, cau mày nói: “Vợ ơi, anh cho em đến công ty làm việc, mục đích chính nhất là để buổi trưa có người ăn cơm cùng, em bỏ mặc chồng em như vậy có phải phép không?”.
“Bữa sáng bữa tối đã cùng ăn rồi, anh không chán a?” Bạch Tinh Nhiên cười với anh: “Cho anh cơ hội ăn cùng với đám thư ký xinh đẹp không phải rất tốt sao?”.
“Thư ký làm sao ngon bằng em được”.
“Anh đừng có lải nhải nữa”, Bạch Tinh Nhiên lại nhìn đồng hồ đeo tay: “Còn ba phút nữa là bị muộn rồi, không nói chuyện với anh nữa.
Cô đẩy cửa xe đi xuống, Nam Cung Thiên Ân cũng xuống xe luôn, đi vào trong sánh tầng một.
Bạch Tinh Nhiên quay đầu thấy anh đi theo mình, có hơi ngán ngẩm hỏi: “Anh đi theo em làm gì?”.
“Anh còn có việc chưa nói hết”, Nam Cung Thiên Ân vừa đáp trả lời chào của công nhân viên vừa nói.
Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy đám Tiểu Điền ở trước mặt, thế là quay đầu nói với anh: “Có việc gì buổi trưa rồi nói, trưa nay cho anh cơ hội mời em ăn cơm đấy”.
“Được”, Nam Cung Thiên Ân thu chân lại, chuyển qua đi về phía thang máy.
“Tinh Nhiên, chào buổi sáng”, Tiểu Điền và vài đồng nghiệp nữ chào hỏi cô,
“Chào mọi người”, Bạch Tinh Nhiên chào hỏi mọi người xong thì đi vào thang máy.
Trong thang máy, một đám nhân viên nữ mặc đồng phục cười nói vui vẻ, Bạch Tinh Nhiên cúi đầu nhìn bản thân cũng đang mặc đồng phục, rõ ràng đã hòa nhập được vào thế giới của bọn họ rồi, nhưng tại sao vẫn không thể mỗi ngày đều vui vẻ như vậy.
Có thể là vì mỗi người bọn họ đều sống một cuộc sống đơn giản hơn, sống ung dung hơn mình!
Cô rất hi vọng có thể giống như những người phụ nữ có, có công việc ổn định, có con cái khỏe mạnh, mỗi ngày đều sống một cuộc sống vừa giản đơn vừa tràn đầy sinh lực đó.
“Tinh Nhiên, cô sao thế?”, một nữ đồng nghiệp thấy cô đang nhìn mọi người mà không nói gì, quan sát cô tò mò hỏi.
Bạch Tinh Nhiên định thần lại, cười nói: “Không có gì, chỉ cảm thấy các cô mỗi ngày đều tràn đầy sinh lực, tôi rất ngưỡng mộ.
“Cô ngưỡng mộ chúng tôi?”, đồng nghiệp nữ đó thấy lạ: “Cô mới là người toàn thể công nhân viên chúng tôi ngưỡng mộ đấy, tối qua ở trong nhà vệ sinh tôi còn nghe thấy có người nói cô kiếp trước chắc cứu cả dải ngân hà cho nên kiếp này mới được kết hôn với Thiên Ân thiếu gia đấy”.
“Vậy sao?” Bạch Tình Nhiên vẫn cười nhẹ.
Sao cô lại cảm thấy bản thân kiếp trước đã đắc tội với Mạnh Bà, nên kiếp này mới vướng phải Nam Cung Thiên Ân nhỉ?
“Aizz, con người là như vậy còn gì? Cái gì của người ta cũng tốt, cái gì của mình cũng không tốt, Tiểu Điền vỗ vai Bạch Tinh Nhiên: “Cô biết tối qua tôi với tên chồng từ sáng đến tối chỉ biết chơi game cãi nhau đến mấy giờ không? Nhìn quầng thâm mắt của tôi là biết này.
Cô ấy chỉ vào hai mắt của mình.
“Cô thể đã là gì, cô nhìn nếp nhăn trên mặt tôi này”, một người đồng nghiệp nữ khác chỉ vào mặt mình: “Con gái lớn tuần trước vừa sốt cao xong, thì tuần này đến lượt con gái nhỏ sốt liền bốn ngày, tôi ngày nào cũng 5 giờ dậy đun thuốc Bắc, 6 giờ làm bữa sáng, 7 giờ đưa con đi học, sắp điên đến nơi rồi”.
“Còn cả tôi nữa đây này….…….
“Đến rồi, đến rồi, đi ra đi.
“Này, tôi còn chưa nói mà”.
“Lúc nào có thời gian chúng ta ngồi tâm sự sau, bây giờ mau về chỗ làm việc đi, Tiểu Điền nói.
Bước vào phòng thiết kế, mọi người đang đi đi lại lại làm công việc của mình, Bạch Tinh Nhiên nhìn bộ dạng vò đầu của mọi người, đột nhiên cảm thấy mình vẫn chưa phải là người buồn nhất.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như cho cô cơ hội, cô cũng nguyện mỗi ngày thức đêm chăm công chúa nhỏ của mình, cho dù là thức đến nếp nhăn đầy mặt cô cũng bằng lòng.
Chỉ đáng tiếc, con của cô không cho cô cơ hội đó!
Buổi trưa, Bạch Tinh Nhiên nhìn Nam Cung Thiên Ân ngồi đối diện hỏi: “Không phải anh có chuyện muốn nói với em sao? Rốt cuộc là chuyện gì?”.
Nam Cung Thiên Ân cắt một miếng bít tết nhỏ bỏ vào đĩa của cô. “Thử xem mùi vị thế nào”.
Bạch Tinh Nhiên đưa miếng thịt lên bỏ vào miệng, gật đầu: “Ngon”.
“Thử cả cái này nữa”, Nam Cung Thiên Ân lại cắt một miếng thịt gà trong địa của mình cho cô.
Bạch Tinh Nhiên vừa ăn độ ăn anh gấp sang vừa ngắn ngẩm: “Nam Cung Thiên Ân, lâu quá rồi đấy, rốt cuộc anh có nói vào việc chính không?”.
Nam Cung Thiên Ân cũng ăn bít tết của mình, nói: “Thật ra chẳng có việc gì cả”.
“Anh… anh lừa em?”.
“Chả thế thì sao, muốn ăn bữa cơm trưa với em mà còn phải dùng cách lừa gạt, rõ là đáng thương”.
“Thiên Ân đại thiếu gia, em phát hiện anh ngoài những lúc lạnh lùng ra thì rất đáng yêu đấy”, Bạch Tình Nhiên cười với anh, đồng thời ném cho anh hai chữ: “Vô vị!”.
“Cảm ơn”, Nam Cung Thiên Ân cầm cốc nước lên uống một ngụm, nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra vẫn còn một việc nhỏ nữa, tối qua quên không nói với em”.
“Việc gì?”.
Anh nhìn cô chăm chú nói: “Sắp đến sinh nhật em rồi, muốn quà gì? Anh tặng em”.
Bạch Tinh Nhiên hơi bất ngờ, sinh nhật của cô? Đúng rồi, sắp đến sinh nhật cô rồi, việc này đến cả bản thân cô cũng quên thế mà anh lại nhớ?
Cô cười: “Không cần đâu, anh có thể cho em ra ngoài làm việc đã là món quà sinh nhật tốt nhất rồi.
“Em vẫn có thể đòi cải tốt hơn mà”.
Món quà tốt hơn? Bạch Tinh Nhiên há hốc miệng, cuối cùng vẫn lậc đầu: “Chỉ cần là anh tặng em, em đều thích”.
“Ý em là, cho anh tự quyết?”.
“Đúng thế, em sẽ mong chờ món quà của anh với 100% sự háo hức”.
“Thế thì vừa hay”, Nam Cung Thiên Ân cười: “Tuần sau anh phải đi Pháp một chuyến, em đi cùng anh nhé, Provence này, bờ biển xanh phía Nam này, đây đều là những nơi lần đầu anh đến cùng một người phụ nữ, có đủ vui không?”.
Khuôn mặt Bạch Tinh Nhiên cứng đờ, trong lòng vụt qua một nỗi thất vọng, tại sao không phải là đưa Tiểu Ý đến trước mặt cô, cho cô một niềm vui cô vùng lớn?
Mặc dù Provence cũng là một nơi cô luôn muốn đi, cùng anh đi du lịch cũng là một việc rất tuyệt vời, nhưng so với Tiểu Ý thì vẫn kém xa.
“Sao thế? Vẫn chưa đủ vui, em muốn đi đầu cử nói với anh, anh đều có thể đi cùng em”.
“Không, như vậy là vui làm rồi”, Bạch Tinh Nhiên nén nỗi thất vọng trong lòng, tươi cười nói: “Từ nhỏ em đã mơ ước được cùng người mình yêu đi dạo giữa thiên đường hoa ở Provence, em nghĩ đây sẽ là một món quà cả đời em không bao giờ quên.
“Thích là được”, Nam Cung Thiên Ân cười thoải mái.
“Nhưng mà.…”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!