Chương 337: Phụ nữ nhiều như quần áo (3)
Bạch Tinh Nhiên lịch sự hỏi một câu: “Luyến Dao, em sao thế?”.
Phác Luyến Dao mắt đỏ hoe lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là bị vợ sắp cưới của anh họ An Nam đánh một trận thôi”.
“Chị ta đánh em á? Vì sao thế?”.
“Em cũng không biết, chắc nhìn em thấy ngứa mắt, dù sao lúc trước là do em…”, Phác Luyến Dao thấy Nam Cung Thiên Ân đi vào, không nói tiếp mà đổi sang cười trong nước mắt: “Không sao đâu, chỉ là bị tát một cái thôi, không bị sao hết cả”.
Phác Luyến Dao đưa mắt nhìn sang khuôn mặt hơi ửng đỏ của Bạch Tinh Nhiên, ngạc nhiên hỏi: “Ơ, sao mặt của chị dâu họ cũng đỏ vậy? Cũng là bị chị ta đánh sao?”.
Bạch Tinh Nhiên sờ lên má mình lúc này mới thấy má mình đỏ đến mức hơi rát, vừa nãy chỉ chăm chăm cãi nhau với Nam Cung Thiên Ân, cô quên mất chuyện mình cũng vừa bị Bạch Ảnh An tát cho một cái
Mặt cô lúc này đúng là có hơi đỏ, nhìn đã biết là vết của năm ngón tay.
“Chị không sao, cô cười như thế không có chuyện gì vậy.
“Chị dâu họ, thuốc này có tác dụng tốt lầm, bảo anh họ bôi cho chị đi”, Thẩm Khác đưa lọ thuốc đến trước mặt Bạch Tinh Nhiên.
“Không cần đầu, da chị dày lắm, tí nữa sẽ hết thôi”.
“Da dày á?”, Phác Luyến Dao phụt cười lên thành tiếng: “Thế thì cũng phải để anh họ bôi cho chị chứ, biết đâu mai bị sưng thì sao?”
Phác Luyến Dao lại quay sang cười với Nam Cung Thiên Ân đứng sau Bạch Tinh Nhiên nói: “Anh họ, anh mau bôi thuốc cho chị dâu họ đi, bôi xong cùng bà nội ra vườn hoa ngắm trăng nữa”.
“Bà nội vẫn chưa ngủ sao?”
“Chưa, chờ đến 12 giờ để ngắm trăng đó”.
Nam Cung Thiên Ân không nói gì nữa, đi tới cầm lấy lọ thuốc trên tay Bạch Tinh Nhiên, đang định mở nắp lọ thuốc ra, Bạch Tinh Nhiên lại đi ngang qua anh rồi đi lên tầng.
Bạch Tinh Nhiên đi về phòng ngủ, đứng trước gương nhìn mảng đỏ ửng trên má mình, nghĩ lại cảnh ôm hôn của Bạch Ảnh An với người đàn ông trung niên đó và những lời nói quá đáng của Nam Cung Thiên Ân, trong lòng cô vô cùng khó chịu.
Nam Cung Thiên Ân từ trước đến giờ vẫn không tin cô và Lâm An Nam trong sạch, giờ chỉ sợ càng thêm không tin thôi!
Bạch Tinh Nhiên tắm xong liền nằm lên giường xem TV, phía ngoài cửa sổ đã có loáng thoảng tiếng người, mọi người đang cùng lão phu nhân ngắm trăng. Cô không xuống dưới nhà, càng không muốn ra vườn hoa để lấy lòng lão phu nhân, trong lòng vẫn đang rất khó chịu.
Có lẽ lão phu nhân cũng không vui, nhưng cô đã không muốn nghĩ nhiều nữa, nếu Nam Cung Thiên Ân đã nói cô quá quất như vậy, thì việc cô phải giả vờ để lấy lòng lão phu nhân?
Bên ngoài vọng lên tiếng gõ cửa, không thấy Bạch Tình Nhiên trả lời, Tiểu Lục liền tự đẩy cửa bước vào nói với cô, lão phu nhân bảo cô xuống dưới ăn bánh trung thu và cùng ngắm trăng với mọi người.
Bạch Tinh Nhiên quay lưng về phía cô ta nói: “Phiền cô nói với lão phu nhân là tôi không được khỏe nên không thể xuống ngắm trăng cùng lão phu nhân được”.
Tiểu Lục nhìn bóng lưng của cô, sau đó gật đầu quay người đi ra.
Phác Luyến Dao thấy một mình Tiểu Lục đi tới, mỉm cười hỏi: “Thiếu phu nhân không xuống à?”.
“Thiếu phu nhân nói trong người không được khỏe, nên không xuống ạ”, Tiểu Lục nói.
“Nó sao thế? Vừa nãy lúc ăn cơm chẳng phải vẫn bình thường sao?”, lão phu nhân đưa ánh mắt nhìn sang Nam Cung Thiên Ân
Nam Cung Thiên Ân nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của lão phu nhân, liền mở miệng đáp: “Cháu không biết ạ, lát nữa cháu lên xem sao.
Lão phu nhân gật đầu, và không hỏi gì nữa.
Nam Cung Thiên Ân không có hứng thứ với việc ngắm trăng, anh ra vườn hoa chủ yếu là để ngồi cùng lão phu nhân thôi, ngồi được một lát, anh ngẩng đầu nhìn trắng nói: “Trăng năm nay không được tròn lâm, mọi người về nghỉ sớm đi”.
“Hình như năm ngoái anh họ cũng nói như vậy”, Thẩm Tâm cười nói.
Nam Cung Thiên Ân đứng dậy khỏi ghế, nói với Thẩm Tâm: “Lát nữa nhớ đưa bà vào trong nghỉ sớm nhé, anh lên phòng trước đây.
Thẩm Tâm gật đầu đồng ý.
Nam Cung Thiên Ân trở lại phòng ngủ, thấy Bạch Tinh Nhiên nằm nghiêng trên giường giống như đã ngủ, anh bước tới gần nhìn cô một lát. Cô mặc bộ đồ ngủ mới mua hôm trước, khuôn mặt hồng hào dễ thương thuần khiết.
Vết đỏ trên mặt vẫn còn hơi mờ, nhìn cũng thấy đau rồi.
Anh nghiêng người dùng tay đẩy vào cánh tay cô một cái, Bạch Tình Nhiên quay lưng luôn về phía anh.
Thì ra cô chưa hề ngủ, Nam Cung Thiên Ân dửng dưng hỏi một câu: “Khó chịu chỗ nào thế?”.
Bạch Tinh Nhiên không nói gì.
Nam Cung Thiên Ân kiên nhẫn ngồi bên cạnh cô, dùng tay lật người cô lại, nhìn chằm chằm cô hỏi: “Cô đang giận tôi đấy à?”.
Bạch Tinh Nhiên bị ép nhìn thẳng vào anh, khóe mắt cô rưng rưng: “Có phải anh định cảnh cáo tôi, là tôi không có tư cách đó không?”.
“Vì Bạch Ảnh An mà giận tôi sao?”.
Bạch Tinh Nhiên không nói gì, thực ra đa phần là vì chuyện anh đã sỉ nhục cô không đáng một xu, nhưng cô chẳng buồn nói ra, vì cô không muốn cãi nhau với anh nữa, mà cũng không cãi nổi anh.
“Bạch Ảnh An đến giờ vẫn chưa biết hối cải, còn giơ tay ra đánh Luyến Dao bị thương, vậy mà cô lại vì loại người này mà bực mình với tôi?”, Nam Cung Thiên Ân bóp cắm cô, lạnh lùng nói: “Có phải cô tưởng tôi đặc cách cho cô thì là thích cô, yêu cô rồi, và có thể nhẫn nhịn cô bất cứ lúc nào?”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn thẳng vào anh, cuối cùng không kìm được mà lên tiếng: “Nam Cung thiếu gia, trước đây là tôi có lỗi với anh, anh có thể bắn chết tôi, nhưng không được sỉ nhục tôi. Giờ anh không những sỉ nhục tôi, còn không cho tôi được giận anh sao? Có phải anh muốn tôi vừa nghe anh nhục mạ vừa gật gù mỉm cười không? Có phải chỉ có như vậy anh mới hài lòng? Anh yêu cầu hơi cao rồi đấy”.
Bạch Tinh Nhiên cố dùng sức đẩy anh ra, rồi ngồi dậy khỏi giường, sự căm hận trong ánh mắt càng rõ rệt hơn: “Tôi muốn hỏi Nam Cung thiếu gia, rốt cuộc anh đặc cách cho tôi cái gì, bắt người nhà của tôi, nhốt tôi trong căn biệt thự nhỏ làm công cụ giải tỏa của anh, những điều này đều là đặc cách sao? Nếu đúng là như vậy, tôi có thể từ chối không cần những đặc cách này của anh không? Tôi xin anh đấy…
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!