Chương 334: Trung thu (2)
Bạch Tinh Nhiên sững người, cô đi nhanh hơn đuổi theo bước chân anh, nói: “Đại thiếu gia, đứa bé trời sinh đã không lành lặn, bất luận chúng ta ai ra quyết định, quyết định thế nào cũng không thể sống tiếp được”.
“Cô an ủi bản thân như vậy sao?” Nam Cung Thiên Ân quay đầu lại, hờ hững nhìn CÔ.
Bạch Tinh Nhiên á khẩu.
Nam Cung Thiên Ân tiếp tục nói: “Cho nên cô mới có thể sống không bị áp lực tinh thần như vậy? Không áy náy chút nào?”.
“Không phải”, Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: “Đại thiếu gia, anh hiểu nhầm ý tôi rồi, thật ra tôi hi vọng anh có thể bỏ gánh nặng trong lòng xuống, đừng lấy cái chết của đứa bé đổ lên đầu mình hay bất cứ ai. Bất luận là tự trách hay là hận người khác, đối với anh mà nói chẳng phải đều là lực sao?”.
Dừng một lúc, cô lại nói tiếp: “Đứa bé không có duyên với chúng ta, hơn nữa đã ra đi lâu như vậy rồi, anh cũng nên đặt xuống thôi”.
“Đại thiếu gia, không phải tôi không đau lòng, không thương xót”, sống mũi Bạch Tinh Nhiên bằng cay cay: “Cái ngày mà đứa bé bị bế đi, tôi bị nhốt vào trong một căn gác khóc đến đứt hơi, chỉ là anh không nhìn thấy bộ dạng đau lòng của tôi thôi”.
Nhớ đến những ngày tháng đen tối đó, Bạch Tinh Nhiên vẫn cảm thấy sợ hãi, cũng may Lâm An Nam cứu cô ra, nếu không bản thân chắc sớm đã bị mẹ con nhà kia hại chết rồi.
Cô nói những điều này với Nam Cung Thiên Ân, không phải là để anh cảm động, để anh thương hại bản thân. Cô chỉ là muốn anh biết, bản thân đối với đứa bé không hề lạnh nhạt như anh luôn nghĩ, cô có yêu thương đứa bé này.
Cô chỉ muốn làm giảm thù hận của anh đối với mình, để anh không tiếp tục sống trong thù hận nữa.
Cô cho rằng Nam Cung Thiên Ân sẽ không tin cô giống như trước, không ngờ anh lại không tức giận bác bỏ cô, mà nhìn cô một lúc lâu, rồi quay người đi tiếp về phía trước.
Cô không biết là Nam Cung Thiên Ân có để vào tại những gì cô nói không!
Cô hít nhẹ một hơi, cất bước đi theo anh.
Bữa trưa yên ắng hiếm thấy, chỉ có lão phu nhân, Nam Cung Thiên Ân và Bạch Tinh Nhiên.
Có thể là vì chuyện buổi sáng, tâm trạng hai người đều có vẻ rất căng thẳng, đến cả lão phu nhân cũng cảm thấy tâm trạng của họ không bình thường.
Lão phu nhân cuối cùng không nhịn được nhìn bọn họ hỏi: “Sao thế? Cãi nhau ngày lễ à?”.
Nam Cung Thiên Ân không nói gì.
Bạch Tinh Nhiên ngẩng đầu lên cười với lão phu nhân, nói: “Không đâu bà nội”.
“Không thì tốt”, lão phu nhân cúi đầu xuống, tiếp tục ăn.
Ăn cơm xong, Bạch Tinh Nhiên ở trong phòng xem tạp chí, sau đó ngủ một giấc.
Mãi đến năm giờ, cô mới bị Tiểu Lục gọi dậy, bảo cô thu xếp để đi khách sạn.
Cô ngồi dậy trên giường, dụi dụi đôi mắt lim dim hỏi: “Đại thiếu gia đâu?”.
“Đại thiếu gia đã ở dưới rồi ạ”.
“Anh ấy không nghỉ trưa à?”.
“Không biết ạ”.
Cô thay quần áo rồi xuống nhà, quả nhiên nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân và lão phu nhân đã đợi ở dưới, cô bước nhanh xuống áy náy nói: “Xin lỗi, cháu ngủ quá giấc”.
“Chưa muộn đâu, dù sao cũng không cần đến quá sớm”, chị Hà nói.
Lão phu nhân đứng dậy khỏi sofa: “Đi thôi”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái, vội vàng lên trên đỡ cánh tay lão phu nhân, dìu bà ta đi ra cửa.
Buổi tối vẫn là những người đó, nhà Nam Cung, nhà họ Thẩm và nhà họ Lâm.
Chỉ là vẫn không thấy bóng dáng Lâm An Nam, Bạch Tinh Nhiên lo Nam Cung Thiên Ân nghĩ nhiều, nên chẳng dám cả liếc sang nhà họ Lâm lấy một cái.
Lão phu nhân lại hỏi: “An Nam đâu? Vẫn chưa về nước à?”
“Chưa ạ, nó gần đây không định về a lúc Lâm phu nhân nói, ánh mắt bất giác nhìn sang Nam Cung Thiên Ân và Bạch Tinh Nhiên.
“Bà nội, anh họ, chị dâu họ, ăn thử bánh trung thu của nhà này đi”, Phác Luyến Dao đưa một đĩa bánh trung thu đã cắt xong đến trước mặt ba người, tươi cười nói: “Có rất nhiều vị, vị nào cũng ngon”.
“Vậy sao? Để bà thử”, lão phu nhân nói.
Bạch Tinh Nhiên lập tức lấy dĩa lấy cho bà ta một miếng, sao đó lại lấy một miếng cho Nam Cung Thiên Ân.
Nam Cung Thiên Ân không mấy hứng thú với đồ ngọt, lắc đầu từ chối: “Không cần”.
“Trung thu đoàn viên, bánh trung thu nhất định phải ăn”, Bạch Tinh Nhiên đưa miếng bánh trung thu lên miệng anh, anh không thể không nhận lấy.
Phác Luyến Dao cười quay sang làm nũng Thẩm Khác bên cạnh: “Anh xem chi dâu quan tâm anh họ chưa kìa, em cũng muốn anh đút cho em.
“Đút cho em ăn có gì khó? Chỉ sợ em không ăn thôi”, Thẩm Khác lấy một miếng bánh đưa đến bên miệng cô ta.
Hai người anh một miếng, em một miếng cùng đút cho nhau ăn.
Bạch Tinh Nhiên nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái, trong lòng nghĩ những chuyện này chắc cả đời Nam Cung Thiên Ân cũng không làm được nhỉ?
Thử bánh trung thu xong, các món ăn ngon bắt đầu được bưng lên.
Ăn tối xong, Lâm đại thiếu gia thu xếp để lớp trẻ đi thẳng xuống phòng hát ở tầng sáu, Nam Cung Thiên Ân lần trước đã từ chối một lần, lần này ắt khó từ chối, chỉ đành đồng ý.
Nam Cung Thiên Ân và Lâm đại thiếu gia vốn không qua lại nhiều, ngồi trong phòng hát uống mấy ly liền cảm thấy chán.
Lâm đại thiếu gia cho rằng Nam Cung Thiên Ân tranh quyền thừa kế Tập đoàn Lâm Thị cho anh ta, nên trong lòng đầy sự cảm kích, chỉ muốn mời anh một trăm lý để bày tỏ sự biết ơn. Lúc anh ta cầm thêm một lỵ đến, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng không nhịn được mà nói: “Lâm thiếu gia, đừng mời đại thiếu gia uống rượu nữa, sức khỏe của anh ấy không tốt”.
“Sao có thể? Em thấy anh họ sức khỏe rất tốt mà”, Lâm đại thiếu gia hơi ngày ngày say cười lớn: “Từ nhỏ em đã rất kính trọng anh họ, trước đây là vì anh họ không gặp mặt chúng em, giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng có cơ hội uống rượu với anh họ, em rất vui…!”.
“Nhưng đại thiếu gia thực sự không thể uống nữa.
“Uống đi mà, đến đây chẳng phải là để
uống rượu sao?”
“Hay là để tôi uống thay đại thiếu gia ly này, nhưng ly này là ly cuối cùng đấy nhé”, Bạch Tinh Nhiên đưa tay cầm lấy ly rượu trước mặt Nam Cung Thiên Ân, nhưng lại bị Nam Cung Thiên Ân đưa tay ra chặn lại.
“Chỉ uống ly rượu thôi mà, tôi không cần phụ nữ uống đỡ đầu”, Nam Cung Thiên Ân cầm ly rượu lên cụng ly với Lâm đại thiếu gia.
Bạch Tinh Nhiên cướp lấy ly rượu trong tay anh, sau đó uống cạn rượu bên trong.
Vị rượu Tây chua cay chảy qua cổ họng, cô khó chịu cau mày, chỉ cảm thấy trong miệng như có lửa đốt.
Nam Cung Thiên Ân nhìn thấy khuôn mặt nhỏ khó chịu đến cau mày, khỏe miệng nhếch lên chế giễu, rõ ràng không biết uống nhưng vẫn muốn thể hiện.
“Chị dâu đúng là sảng khoái!”, Lâm đại thiếu gia vừa nói vừa rót rượu.
Thẩm Khác cuối cùng cũng lên tiếng ngăn cản: “Em họ Lâm, để tôi uống với cậu đi, anh họ thật sự không thể uống rượu đâu”.
Lâm đại thiếu gia vốn coi thường Thẩm Khác, luôn cảm thấy Thẩm Khác chỉ là một con chó nhà Nam Cung nuôi mà thôi, không hề có hứng thú uống rượu với cậu ta, thậm chí thấy cậu ta nhiều chuyện còn thấy phiền phức.
Có điều anh ta không nói ra những bất mãn trong lòng, mà chỉ cười hạ ha thỏa hiệp: “Vậy được, chúng ta nghỉ một lát rồi uống tiếp”.
“Không uống nữa, tôi muốn đi về” Bạch Tinh Nhiên đứng dậy khỏi sofa.
“Sao sớm vậy đã muốn về rồi? Chị dâu không sao chứ?”, Lâm đại thiếu gia nhìn Bạch Tinh Nhiên hỏi.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, có phân ấy nảy nói: “Xin lỗi, trong người tôi không khỏe, muốn về trước”.
“Thế à, chúng ta vẫn còn chưa đi ngắm trăng mà”, Lâm đại thiếu gia chưa uống đã, chưa muốn đi.
Đúng lúc Bạch Tinh Nhiên đang không biết nên làm sao mới phải, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên đứng dậy khỏi sofa, nói: “Chúng tôi về trước đây.
Câu này của anh không phải có ý xin phép Lâm đại thiếu gia, mà là nói rõ với anh ta, anh muốn đi về.
Anh nói nghiêm túc như vậy, Lâm đại thiếu gia tự nhiên cũng không dám tiếp tục níu giữ.
Không đợi Lâm đại thiếu gia lên tiếng, Nam Cung Thiên Ân đã đi ra khỏi phòng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!