Chương 320: Đầu đuôi câu chuyện (2)
Nam Cung Thiên Ân cầm cốc nước lên nhấp một ngụm, ánh mắt sâu xa chĩa thẳng về phía Tôi Tích, giọng nói và ánh mắt đều rất bình thản: “Nói đi, nếu như không phải xin xỏ cho Bạch Tinh Nhiên, thì tại sao lại mời tôi ăn cơm?”.
Anh dừng lại, cười chế giễu cô ấy: “Không phải định tần tôi đấy chứ?”.
Tô Tích đang uống nước, nghe thấy câu đó thì suýt phun vào mặt anh.
Nam Cung Thiên Ân cau mày: “Có thể tao nhã một chút không?”.
Tô Tích vừa lấy giấy lau miệng vừa phản bác: “Rõ ràng là anh bất lịch sự trước mà
Nam Cung Thiên Ân không nói gì, vẫy tay gọi phục vụ đổi cốc nước khác.
Tô Tích đặt cốc nước xuống, thở nhẹ một hơi: “Được rồi, tôi thực sự không phải đến để xin xỏ cho Bạch Tinh Nhiên, mà chỉ muốn nói với anh một vài chuyện, còn anh có tha thứ cho cô ấy không là việc của anh”
Nam Cung Thiên An xây một tiếng mỉa mai, không có gì bất ngờ: “Việc gì? Việc cô ta bị mẹ con Bạch Ảnh An ép buộc à?”.
“Đúng, nếu như anh biết rồi sao còn đối xử với cô ấy như thế?”, Tô Tích vội ngắt lời trước khi anh kịp mở miệng, nói tiếp: “Tôi biết anh nhất định sẽ nói lừa gạt chính là lừa gạt, không chịu tha thứ, nhưng anh có biết từ đầu đến cuối Bạch Tinh Nhiên đã phải trả qua những gì không?”.
Tô Tích thấy anh không nói gì, bèn tiếp tục: “Thật ra chuyện này là do nhà Nam Cung các anh không đúng, dựa vào đâu nhà anh nghĩ Bạch Ảnh An là tình nhân định mệnh của anh, thì người ta phải lấy anh? Còn ngang ngược mang sính lễ đến nhà họ Bạch? Đương nhiên anh nhất định sẽ nói nhà học Bạch có quyền từ chối, nhưng từ chối rồi hậu quả sẽ thế nào? Cái này chỉ có trong lòng anh là rõ nhất”.
“Trước khi anh đem sính lễ đến nhà họ Bạch, Bạch Tinh Nhiên với mẹ và em cô ấy rất yêu thương nhau, cũng ngọt ngào hạnh phúc với Lâm An Nam. Nhưng sau khi nhận sinh lễ xong, Bạch Ảnh An Vi tin vào lời đồn nên không dám gả cho anh, cũng không dám đặc tội với nhà Nam Cung, thể là nghĩ ra kế bắt Bạch Tinh Nhiên giá thay. Để ép Bạch Tình Nhiên đồng ý, Bạch Ảnh An đã cướp người đàn ông của cô ấy, còn nhốt mẹ và em trai cô ấy ở nước ngoài, Bạch Tinh Nhiên không thể không khuất phục trước thế lực độc ác của cô ta, không thể không gả thay cô ta”.
“Mãi sau này, khi Bạch Ảnh An nhìn thấy mặt thật của anh, biết lời đồn là giả, đột nhiên lại muốn về bên cạnh anh. Thế là lại lấy tính mạng của Tiểu Ý ra uy hiếp bắt cô ấy ra khỏi nhà Nam Cung, đúng lúc Bạch Tinh Nhiên có thai, bọn họ còn ép Tinh Nhiên phá thai. Lần đó Tinh Nhiên trốn ra khỏi phòng phẫu thuật của Bệnh viện Bác Thâm, vừa may gặp được anh, nếu không đứa bé đã không còn nữa rồi. Tinh Nhiên thực sự rất yêu đứa bé đó, cũng luôn thề sống chết bảo vệ nó. Nhưng cô ấy không còn cách nào khác, một bên là em trai mình, một bên là cốt nhục của mình. Dưới sự uy hiếp của Bạch Ảnh An cô ấy không thể không cần răng từ bỏ đứa con của mình, cô ấy cho rằng anh sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé, cô ấy cũng không ngờ Bạch Ảnh An lại bệnh hoạn tâm thần đến mức giết đứa bé để che giấu thân phận. Đứa bé mất rồi, cô ấy còn đau khổ hơn anh, cho nên anh không thể đem cái chết của đứa bé đổ lên đầu cô ấy được”.
“Còn nữa, đứa bé vừa ra đời đã bị Hứa Nhã Dung bế đi rồi, Tinh Nhiên còn chưa từng được nhìn mặt con, thậm chí còn không biết đó có phải là con mình hay không… Tô Tích nói đến đây thì ngậm miệng lại, thận trọng nhìn phản ứng của Nam Cung Thiên Án, sau khi thấy anh chỉ buông mặt che giấu tâm trạng của mình, lên lè lưỡi nói tiếp: “Còn có một việc chắc anh không biết, Bạch Ảnh An vì để trừ hậu họa, Tinh Nhiên vừa sinh xong một ngày đã nhốt cô ấy vào một căn gác xép trong một biệt thự nhỏ. Sau đó là Lâm An Nam đã cứu Tinh Nhiên ra, nếu không phải nhờ Lâm An Nam, chắc Bạch Tinh Nhiên đã bị mẹ con nhà kia phanh thấy rồi”.
Tô Tích cầm cốc nước lên uống một ngụm, lén quan sát phản ứng của Nam Cung Thiên Ân, cô đang do dự không biết có nên nói chuyện con của Nam Cung Thiên Ân có thể đã bị đánh tráo không.
Nghĩ đến đứa bé, cô ấy liền nhớ đến bản kết quả kiểm tra sức khỏe bị đánh tráo kia, thế là ngồi thẳng lên nhìn anh: “Nam Cung Thiên Ân, anh đừng chỉ biết trách người khác, bản thân anh chẳng phải cũng nham hiểm xấu xa ư? Nếu như ngày trước không phải anh giở trò với kết quả khám thai của Tinh Nhiên, thì cô ấy đâu phải chịu nhiều đau khổ như thế?”.
Nam Cung Thiên Ân liếc cô ấy: “Kết quả khám thai?”.
“Anh dám nói anh không hề động vào kết quả khám thai không?”
“Sao tôi phải làm vậy?”
“Anh vốn đâu có muốn Tinh Nhiên sinh đứa con này ra đâu”.
“Nếu như tôi không muốn giữ đứa bé, Bạch Tinh Nhiên có nhảy cầu một trăm lần cũng vô ích, cho nên…, Nam Cung Thiên Ân cười lạnh độc ác: “Tôi chẳng cần phải hao tổn tâm trí làm dăm ba cái trò vô liêm sỉ đó”.
Nghe anh nói vậy, nhìn biểu cảm nghiêm chỉnh trên mặt anh, trong lòng Tô Tích cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Nam Cung Thiên Ân không giở trò với kết quả khám thai, vậy là cô nhìn sai sao?
Rốt cuộc là chuyện gì? Ban nãy mới nhen nhóm suy nghĩ định nói với anh sự thật về đứa bé, trong giây lát đã dập tắt rồi.
Nhìn Nam Cung Thiên Ân có vẻ không nói dối, hình như cũng không cần phải nói dối!
Một lúc sau, cô mới yếu ớt thốt ra một câu: “Tốt nhất là không có, nếu không Bạch Tinh Nhiên nhất định sẽ không tha thứ cho anh đâu,
Hai người lại im lặng.
Nam Cung Thiên Ân từ đầu đến cuối đều cụp mất xuống, khiến người khác không thể nhìn ra rất cuộc anh đang nghĩ gì, sau một hồi lâu, anh cuối cùng mới ngẩng mặt lên, nhìn Tô Tích: “Vậy ý của Tô tiểu thư bây giờ là, Bạch Tinh Nhiên là bất đắc đĩ, bị ép buộc, bảo tôi tác thành cho cô ta và Lâm An Nam?”.
“Không phải, anh hiểu nhầm ý tôi rồi”, Tô Tích vội nói: “Lâm An Nam đích thực cũng chẳng ra gì, ngày trước lúc Tinh Nhiên bị ép gả thay, mặc dù anh ta không phải chủ mưu nhưng cũng là tòng phạm. Thực ra Tinh Nhiên từ lâu đã không còn yêu anh ta nữa rồi, kết hôn với anh ta là vì lúc Lâm An Nam cứu cô ấy ra khỏi căn gác đó đã đưa ra điều kiên”.
Tô Tích nhìn anh lại đang im lặng, nhún vai: “Tôi không biết toàn bộ sự việc anh nằm được bao nhiêu phần sự thật, có điều bất luận nhìn trên phương diện nào, Tinh Nhiên vẫn là người đáng thương nhất trong chuyện này”.
“Thật ra Tinh Nhiên là một cô gái rất tốt, anh không thể để hận thù làm mờ mắt mà mãi oán trách cô ấy, giam cầm cô ấy, thậm chí còn lấy Tiểu Ý ra làm tổn thương cô ấy”, Tô Tích nói xong, đợi mãi không thấy anh trả lời thì vội vàng hỏi: “Thiên Ân thiếu gia rốt cuộc có nghe tôi nói không? Tôi nói chưa đủ rõ à?”.
Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, nhìn cô ấy cười nhạt: “Không, Tô tiểu thư nói rất rõ, rất cảm động, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của tôi”.
“Anh nói thế là ý gì?”, sắc mặt Tô Tích suy sụp.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!