Chương 311: Vì sao lại là cô (2)
Suốt bữa ăn, Bạch Tinh Nhiên chỉ cảm thấy như ngồi trên đống lửa, không có tâm trí nào đế ăn, ngồi khoảng ba mươi phút cô cảm thấy không chịu được nữa, thế là đứng dậy định đi ra khỏi chỗ ngồi.
Nam Cung Thiên Ân thấy cô đứng dậy, lập tức giữ chặt bàn tay cô đang để trên bàn, trầm giọng hỏi: “Đi đâu thế?” “Tôi … đi ra nhà vệ sinh”.
“Nhớ là không được rời khỏi phòng ăn nửa bước”.
“Tôi biết rồi”, Bạch Tinh Nhiên cạn lời, nghĩ bụng có đến mức trông chừng cô nghiêm ngặt như vậy không? Thực ra cô không hề muốn đi vào nhà vệ sinh, chí là muốn tránh khỏi tầm mắt của mọi người rồi ra ngoài hít thở không khí cho thoáng đãng, cô đứng trước gương trong nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương thở phù một cái, tâm trạng bị dồn nén cũng đỡ được phần nào.
Cô vừa đứng được một lúc, cánh cửa nhà vệ sinh có người đấy vào, nhân viên phục vụ giúp Phác Luyến Dao vào trong.
Bạch Tinh Nhiên hơi ngạc nhiên, rồi mím cười với cô ta một cách xã giao.
“Chị dâu họ, sao sắc mặt của chị nhợt nhạt thế?” sau khi Phác Luyến Dao giơ tay ra hiệu cho cô nhân viên ra ngoài, nhìn lên khuôn mặt hơi tái của Bạch Tinh Nhiên.
Bạch Tinh Nhiên giơ tay lên sờ vào mặt mình, sắc mặt cô nhợt nhạt sao? Chắc là vì vừa giật mình nên vậy thôi.
“Không có gì, chắc tại tối qua thiếu ngủ ấy mà”, Bạch Tinh Nhiên nhìn hai chân cô ta, quan tâm hỏi: “Chân của em … đỡ chưa?” “Đã ngồi trên xe lăn rồi, thì làm sao đỡ được?” Phác Luyến Dao cười.
“Chị xin lỗi … .” “Chị xin lỗi gì chứ, em biết chị cũng vô tội thôi, nếu trách thì phải trách Bạch Ánh An mới đúng”.
Bạch Tinh Nhiên không ngờ cô ta lại nói như vậy, trong lòng có hơi chua xót, ai cũng đều tin cô vô tội, đều có thế tha thứ cho cô, nhưng riêng Nam Cung Thiên Ân lại không hề muốn tha thứ.
Phác Luyến Dao nhìn cô, lên tiếng an ủi: “Chị dâu họ, em tin anh họ sẽ CÓ một ngày tha thứ cho chị, giống em vậy, nên chị đừng nản lòng nhé”.
“Cảm ơn em”.
Phác Luyến Dao vẫn nhìn cô, nghĩ một lúc lại nói: “Em tin là chị nhất định cũng rất tò mò vì sao em lại vạch trần âm mưu của Bạch Ánh An đúng không? Thật sự từ khi chị ta bước vào nhà Nam Cung một thời gian ngắn là em đã cảm thấy điều khác lạ của chị ta rồi, lúc anh họ phát bệnh chị ta không những không chăm sóc cho anh họ, còn suýt nữa khiến anh họ mất mạng.
Chị ta không hề quan tâm anh họ, chị ta chí yêu bản thân chị ta và địa vị thiếu phu nhân nhà Nam Cung, người như vậy không xứng đáng làm vợ của anh họ, cho nên ….
Cô ta cười như mếu: “Cho nên em mới vạch trần chị ta, để chị có thể trở lại bên cạnh anh họ”.
“Anh họ cần chị đấy”, Phác Luyến Dao đi lên phía trước một chút, cầm tay Bạch Tinh Nhiên nói: “Em còn nhớ trước khi em vào nhà Nam Cung, Thấm Khác từng nói với em, sự tồn tại của bọn em chính là vì đế bảo vệ anh họ, chị là vợ anh ấy, có sứ mệnh giống như chúng em vậy, chị dâu họ, sau này cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng bỏ rơi anh họ nữa biết chưa?” Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên nhìn cô ta, không thể ngờ Phác Luyến Dao lại nói với cô những lời như vậy.
Đây là mục đích mà cô ta liều cả tính mạng đế vạch mặt Bạch Ánh An sao? Cô ta chí là người ngoài, thế mà lại vì Nam Cung Thiên Ân mà hi sinh nhiều như vậy? Tuy trong lòng Bạch Tinh Nhiên cảm thấy khó hiếu, nhưng cô không hỏi, chí cười nhẹ nói: “Chị biết rồi”.
Câu trả lời này rõ ràng là nói đại cho xong, cô và Nam Cung Thiên Ân giờ đi đến mức đường này rồi còn thay đổi được nữa sao? Nam Cung Thiên Ân làm sao có thể tha thứ cho cô chứ, kế cả Nam Cung Thiên Ân đòng ý tha thứ, nhưng còn cô thì sao? Bố của cô, người thân của cô … quá nhiều trở ngại như vậy cô làm sao có thể trở lại bên cạnh anh đây? Hòa giải với Nam Cung Thiên Ân? Cả đời này chắc không thể được nữa! “Luyến Dao, em muốn đi vệ sinh không? Đế chị giúp em”, cô không biết nói tiếp thể nào nữa, thể là đối chủ đề.
Phác Luyến Dao lắc dầu mím cười: “Không cần đâu, em tự đi vệ sinh được”.
“Vậy chị ra ngoài trước nhé”.
“Vâng”.
Từ lúc khai tiệc, một con nghiện rượu như Lâm đại thiếu gia cứ cắm đầu vào uống rượu với Nam Cung Thiên Ân và Thấm Khác.
Bạch Tinh Nhiên từ nhà vệ sinh quay lại, thấy Lâm đại thiếu gia vẫn đang chuốc rượu cho hai người họ, và Nam Cung Thiên Ân rõ ràng đã bắt đầu say.
Một ngày vui như vậy, đến lão phu nhân cũng không ngăn bọn họ lại.
Cuối cùng, Lâm đại thiếu gia còn đưa ra đề nghị sau khi ăn tối xong sẽ đến quán bar uống tiếp, Nam Cung Thiên Ân vốn không thích con người của Lâm đại thiếu gia này, đương nhiên sẽ không đi cùng anh ta.
Anh giơ tay ôm vai Bạch Tinh Nhiên, cười nhẹ nói: “Tôi còn phải đưa chị dâu họ của cậu về, cho nên tăng hai đừng tính tôi vào nữa”.
“Cũng đừng tính tôi nhé, tôi cũng phải đưa vợ về”, Thẩm Khác nói theo.
Lâm đại thiếu gia cạn lời nhún vai nói: “Thôi được, đành đế hôm khác vậy.
Hai vợ chồng nhà họ Lâm đùn đấy nhau mãi, cuối cùng Lâm Đạo Nhiên bưng cốc rượu đi đến trước mặt Nam Cung Thiên Ân, nhìn anh cười với vẻ lấy lòng nói: “Thiên Ân, chú mời cháu một ly, coi như xin lỗi cháu vì những chuyện không hay trước đây”.
“Ly rượu này đúng là nên mời”, lão phu nhân nói với giọng dửng dưng.
Thế là Nam Cung Thiên Ân nâng cốc lên cạch với ông ta một cái, sau đó đưa lên uống cạn.
Lâm phu nhân cũng đến xin lỗi theo, lúc xin lỗi còn đưa mắt nhìn sang Bạch Tinh Nhiên ngồi bên cạnh Nam Cung Thiên Ân, cảm nhận được ánh mắt của bà ta, Bạch Tinh Nhiên lập tức cúi đầu xuống.
Cuối cùng bữa tiệc cũng đến lúc tàn, mọi người ai về nhà nấy, lão phu nhân lên xe cùng Thấm Khác và Phác Luyến Dao về căn biệt thự, Bạch Tinh Nhiên thì đứng một bên đợi Nam Cung Thiên Ân sắp xếp.
Chờ sau khi mọi người đi hết, Bạch Tinh Nhiên mới sực nhận ra cả bãi đỗ xe chí còn lại cô và Nam Cung Thiên Ân.
May mà trợ lý Nhan đột nhiên xuất hiện, đỗ xe đến bên cạnh hai người.
Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân hơi say, thế là đi tới, lưỡng lự một lúc mới đưa tay đỡ cánh tay anh.
Nam Cung Thiên Ân lại giơ tay hất hai tay của cô ra, tự mình đi tới chỗ chiếc xe.
Bạch Tinh Nhiên hơi sững sờ, vội vàng lên xe bằng cửa xe còn lại.
Chiếc xe lái ra khỏi bãi đỗ xe, Bạch Tinh Nhiên mới thấy ngoài trời không biết mưa từ lúc nào, vừa nãy ở trong bữa ăn chí mải căng thẳng lo lắng nên không đế ý.
Cả quãng đường Bạch Tinh Nhiên ngồi một góc không lên tiếng, còn Nam Cung Thiên Ân chắc là say, nên ngồi một bên nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bạch Tinh Nhiên rất muốn nhắc trợ lý Nhan nên đưa Nam Cung Thiên Ân về nhà trước, nhưng đang định nói lại thôi, lúc này cô không nên nói nhiều, vì Nam Cung Thiên Ân đã nói chí cần nghe thấy giọng cô và nhìn thấy bóng dáng cô là cảm thấy chán ghét! Đến khi chiếc xe đỗ ở cửa chính của căn biệt thự nhỏ, cô mới e dè nói với Nam Cung Thiên Ân: “Này … đại thiếu gia, tôi xuống xe trước đây, hai người đi đường cấn thận nhé”.
Cô nói xong liền đấy cửa xuống xe, không ngờ cô vừa xuống thì Nam Cung Thiên Ân cũng xuống xe theo.