Chương 291: Phát hiện (2)
Khu cầu thang lập tức trở nên yên tĩnh, lời của mẹ lại vẫn văng vẳng bên tai cô, hai tay Bạch Tinh Nhiên vịn vào cầu thang, từ từ ngồi xuống, cứ thế ngồi trên bậc thang ở đó.
Cô biết bản thân cô tối qua rất đáng xấu hổ, không thế tha thứ được, cô cũng không còn mặt mũi nào gặp Lâm An Nam nữa. Cô gục đầu vào giữa hai đầu gối, cứ thế khóc nấc lên.
Lâm An Nam đứng phía sau lưng cô một lúc, rồi lặng lẽ đi tới ngồi bên cạnh cô, nhìn đôi vai gầy nhỏ đang run lên của cô, cổ áo thì bị xé rách hơi trễ xuống.
Anh ta cởi chiếc áo vest đang, mặc trên người khoác lên người cô, nhưng vẫn không nói lời nào.
Khóc một lúc lâu, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên khẽ nói:
“An Nam, chúng mình hủy bỏ đám cưới đi”.
Lâm An Nam quay đầu lại, sườn mặt hơi gục xuống nhìn cô: “Vì sao?”.
“Tôi như thế này… anh còn cần tôi làm gì nữa?”
Bạch Tinh Nhiên chớp nhẹ hai mắt nói:
“Cảm giác này tôi từng nếm trải, lúc dầu nhìn thấy anh và Bạch Ánh An đang quấn lấy nhau, tôi buồn nôn đến mức suýt nữa nôn ra luôn.
Tôi hiếu được tâm trạng của anh lúc này, nhìn tôi trước mặt đây, chắc chắn anh cũng đang cảm thấy buồn nôn lắm nhí?”.
Lâm An Nam nhìn khuôn mặt nghiêng đau khổ buồn bã của cô, cười như mếu nói:
“Lúc trước là do tôi đấy em về phía Nam Cung Thiên Ân, em còn sinh con cho anh ta rồi, thì chuyện tối qua có là gì đâu?”.
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên quay đầu nhìn thẳng anh ta.
Anh ta lại vẫn kiên quyết muốn cưới cô sao? Vì sao vậy chứ?
Anh ta và cô nhìn nhau, khóe mắt hiện lên vẻ hôi hận:
“Nếu tối qua tôi không về mà kiên quyết làm theo con tim mách bảo quay lại lên tầng, thì có phải sẽ không xảy ra chuyện như vậy không?”.
Bạch Tinh Nhiên nghẹn ngào, nhưng không nói gì cả.
“Thực ra tối qua tôi gọi điện bao nhiêu cuộc em cũng không nghe máy là tôi đã muốn lao đến xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng tôi lại nghĩ biết đâu em đã ngủ, sau đó ôm cái hi vọng kia mà bỏ đi ý nghĩ chạy đến tìm hiểu sự thật.
giờ nghĩ lại, thì ra con người đúng là có linh cảm thật, tôi linh cảm rằng em và Nam Cung Thiên Ân sẽ xảy ra chuyện như vậy, vì tôi đã gặp anh ta ở dưới tầng”.
Lâm An Nam lắc đầu, cười với vẻ chua chát bất lực.
“Tôi xin lỗi…”, Bạch Tinh Nhiên nói với anh ta bằng giọng áy náy
“Tôi không cố ý đâu, tôi nghe xong điện thoại của anh chưa được một phút thì anh ấy gọi tới, nói anh ấy không được khỏe, tôi nghe thấy nên lập tức lao ra, sau đó…”.
Cô chớp nhẹ mắt, thế là nước mắt cứ thế tuôn ra.
Lâm An Nam nghĩ đến bộ dạng tối qua của Nam Cung Thiên Ân, trông anh không giống như đang phát bệnh, mà giống như vừa uống say hơn.
Chỉ là không cần biết anh phát bệnh hay say rượu, nếu trong lòng thật sự muốn phản kháng thì làm sao có chuyện không phản kháng được chứ?
Anh ta cười mếu một cái rồi lắc đầu:
“Thôi kệ đi, đừng nói nữa, tôi không muốn nghe”.
Bạch Tinh Nhiên biết bắt anh ta nghe chuyện này thực sự rất tàn nhẫn, nên không nói gì nữa, cô lại cúi mặt vào giữa hai đầu gối khóc.
Hai người im lặng một lúc, Lâm An Nam mới lại lên tiếng:
“Về đi, về thay quần áo, đừng ngồi ở đây nữa”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, lúc đứng dậy kéo kín chiếc áo khoác ngoài lại.
“Còn về đám cưới…”, Lâm An Nam mỉm cười nói: “Vần sẽ tổ chức bình thường, cho nên em phải điều chính lại tâm trạng cho tốt, đế làm một cô dâu vui vẻ nhé”.
Anh ta giơ tay véo vào má cô một cái nói: “Không ai thích nhìn thấy một cô dâu mặt mày ủ rũ trong đám cưới đâu”.
Thấy bộ dạng rõ ràng đang tức giận nhưng lại tỏ ra không quan tâm của anh ta, trong lòng cô càng áy náy của anh ta, trong lòng cô càng áy náy hơn, cô lại rớt nước mắt, nhìn thẳng vào anh ta nói: “An Nam, sau này tôi sẽ không như vậy nữa đâu”.
Lâm An Nam nhìn cô gật đầu cười: “Tôi tin em”
Nhìn Bạch Ánh An tức phát điên cứ liên tục đi lại ngoài phòng bệnh
Hứa Nhã Dung bực bội nói: “Ánh An, không phải là mẹ nói con, nhưng sao con lại vô dụng thế hả? Rõ ràng có biết bao nhiêu cơ hội bày ra trước mặt con, mà lần nào con cũng đế vuột mất là sao”.
Bạch Ánh An dừng bước chân lại tức tối nói:
“Mẹ, mẹ đừng có trách con nữa, mẹ nên đi xé xác cái con khốn Bạch Tinh Nhiên cho con thì đúng hơn!”.
“Mẹ thấy với cái đầu óc con, có xé xác tất cả phụ nữ trên thế giới này thì con chưa chắc đã có được Nam Cung Thiên Ân đâu”.
“Được rồi được rồi, con cũng đừng có lượn lờ trước mặt mẹ nữa, chuyện của bố con đã khiến mẹ đau đầu lắm rồi”
Hứa Nhã Dung xua tay với cô ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!