Chương 274: Phát bệnh nơi hoang dã (2)
“Có chuyện gì thế?”, trong lòng Bạch Tỉnh Nhiên nhói lên một cái: “Thiên Ân thiếu gia chẳng phải là xuống núi cùng với An Nam và Thẩm thiếu gia sao?”.
“Em cũng không biết, hai anh kia đều đã lên núi để tìm người rồi”.
Bạch Tinh Nhiên cầm điện thoại gọi vào số của Nam Cung Thiên Ân, điện thoại hiển thị không thể kết nối, chắc là không có sóng.
Một mình Phác Luyến Dao đứng bên cạnh cuống quýt: “Làm sao bây giờ, anh họ vốn đã bị cảm nhẹ sẵn, giờ trời lại sắp mưa, nhỡ may dầm mưa rồi sốt, lại không tìm được đường xuống núi thì nguy to, anh ấy chắc chẵn sẽ lại phát bệnh”.
Bạch Tinh Nhiên cất điện thoại, quay người chạy lên núi.
“Chị dâu họ, chị chờ em với, em đi cùng chị!”, Phác Luyến Dao gọi với theo sau lưng cô, thấy cô đi được đoạn xa rồi mới thôi, nụ cười gian xảo đó lại một lần nữa xuất hiện trên khóe miệng cô ta.
Gòn mỗi Bạch Ánh An là chưa giải quyết thôi, Phác Luyến Dao khẽ thở phào, bắt đầu đi xung quanh tìm Bạch Ánh An, cô ta vừa tìm Bạch Ánh An vừa gọi điện cho Thẩm Khác.
Sau khi đầu dây kia nghe máy, lập tức vang lên giọng vui vẻ của Thẩm Khác: “Sao thế em yêu?”.
“Anh ở đâu thế? Sao em vẫn chưa nhìn thấy anh?”, cô ta vừa nhìn xung quanh vừa hỏi.
Thẩm Khác ngạc nhiên thốt lên: “Anh sắp về đến khu nghỉ dưỡng rồi đây này!”.
“Sao cơ? Sao anh không chờ em mà đã tự đi về rồi?”.
“Anh tưởng em ngồi cáp treo xong tự về khu nghỉ dưỡng trước rồi, em chờ chút, giờ anh quay lại đón em”, Thẩm Khác nói Phác Luyến Dao đang định nói vâng, đuôi mắt cô ta đột nhiên nhác thấy Bạch Ánh An không biết từ đâu chui ra, đang đi ra chỗ đỗ xe. Cô ta liền đổi giọng: “Không cần đâu, em đi về cùng chị dâu họ là được”.
“Vậy được, các em mau xuống núi đi, lát nữa trời mưa đường sẽ khó đi lắm”.
“Vâng, em biết rồi, bye anh”, sau khi cô ta hôn Thẩm Khác chụt một cái, cúp máy đi đến bãi đỗ xe.
Bạch Ánh An ngồi trên ghế lái đang nổ máy liền nhìn thấy Phác Luyến Dao đang chạy nhanh tới, thế là thò đầu ra mỉm cười nói: “Luyến Dao, thì ra em vẫn chưa về à? Chị tưởng chỉ còn một mình chị chứ?”.
Phác Luyến Dao nói với giọng gấp gáp: “Không xong rồi chị dâu ơi, không thấy anh họ đâu cả…”.
“Có chuyện gì thế?”, sảc mặt Bạch Ánh An chợt căng thẳng, đấy cửa xe bước xuống.
“Em không biết, mọi người đều xuống hết rồi, chỉ còn lại mình anh ấy vẫn chưa thấy xuống”, Phác Luyến Dao ‘cuống’ đến mức cứ thế giậm chân: “Làm sao bây giờ? Trời sắp mưa rồi, anh họ lại không đem theo ô, nhỡ anh họ bị dâm mưa rồi dính cảm, chắc chăn sẽ lại phát bệnh. Không biết anh ấy đã xảy ra chuyện gì, không phải đã bị mắc kẹt trên núi đó chứ?”.
“Sao lại như vậy được?”, Bạch Ánh An cũng cuống đến phát khóc: “Bọn Thẩm Khác đâu rồi?
Mấy người đó không xuống núi cùng đại thiếu gia sao?”.
“Mấy người đó xuống núi từ lâu rồi, xong lại lên núi để tìm người rồi”
“Không được, chắc chắn đại thiếu gia đã gặp nguy hiểm rồi, chị phải tìm anh ấy về mới được…”, Bạch Ánh An lau mấy giọt nước mắt mà mình vừa cố nặn ra, quay người lao vào lối cửa lên núi.
Nhìn bóng dáng cô ta dần dân khuất sau cửa lên núi, khóe miệng Phác Luyến Dao cong lên, lộ ra nụ cười đắc ý, cuối cùng cũng đã giải quyết xong hết!
Cô ta nghĩ bụng, tối nay để cho mấy người chịu thiệt thòi mà ngủ lại đây một đêm đi, ngày mai nhất định sẽ có cuộc sống hoàn toàn mới chờ mấy người đối mặt.
Cô ta quay bước, ngồi vào trong xe thay Bạch Ánh An, sau đó đóng cửa xe lại Bạch Ánh An đứng tại chỗ cửa lên núi, nhìn Phác Luyến Dao lên xe, chiếc xe từ từ lái xuống núi.
Khóe miệng cô ta cũng nhếch lên, lộ ra nụ cười đắc ý.
Phác Luyến Dao định lái xe đi, vì cô ta đoán Bạch Ánh An chắc cũng chẳng có cơ hội lái chiếc xe này đâu, cho đến khi chiếc xe đi vào con đường hướng xuống núi của bãi đỗ xe, cô ta mới chợt phát hiện ra chiếc xe có chút khác thường Xe không phanh được, sắc mặt cô ra đột nhiên hoảng hốt, tiếng kêu hét kinh hãi càng lớn khi tốc độ xe mỗi lúc càng nhanh hơn.
Cho đến lúc này cô ta mới nhận ra mình đã trúng kế, trúng kế của Bạch Ánh An!
“Đồ khốn, cô tưởng tôi sẽ trúng kế của cô sao?
Cô coi Bạch Ánh An này là một con ngốc để cô tùy ý giày xéo à?”, Bạch Ánh An cười khẩy nhìn vào chiếc xe đang dần mất hút.
Phác Luyến Dao đã đánh giá quá cao tình cảm của cô ta dành cho Nam Cung Thiên Ân, đánh giá quá cao sự can đảm của cô ta, kể cả Nam Cung Thiên Ân có bị mất tích thật. Trời tối đen như mực thế này, tầm nhìn lại không tốt, cô ta làm gì có can đảm mà lên núi tìm anh ấy?
Tuy cô ta không biết mục đích Phác Luyến Dao lừa cô †a lên núi làm gì, nhưng rất rõ ràng đây là một âm mưu, may mà… người phụ nữ này đã trúng kế trước cô ta.
Cũng có nghĩa là trong cuộc chiến ngày hôm nay, Bạch Ánh An cô ta đã thắng!
Cô ta nóng lòng gọi điện ngay cho Hứa Nhã Dung, Hứa Nhã Dung ở đầu dây bên kia cũng sốt ruột hỏi: “Chuyện tiến triển thế nào rồi?”.
“Rất thuận lợi”, Bạch Ánh An cười lên.
“Vậy thì tốt, giờ nó sao rồi?”.
“Con không biết, chắc là chết rồi cũng nên”, Bạch Ánh An cười đắc ý nói: “Mẹ, mẹ đúng là chọn được địa điểm tốt đấy, đường núi ở đây rất thích hợp để tiễn cô ta lên đường”.
“Suyt…, Hứa Nhã Dung vội vàng ngăn lại: “Nói nhỏ thôi, đừng để người khác nghe thấy, giờ con chăm lo cho mình tốt vào, có gì chúng ta nói kỹ sau.
Bạch Ánh An lại không thể che giấu được vẻ phấn khích của mình, vẫn hồ hởi nói: “Mẹ, thế là từ nay trở đi, sẽ không có ai quấy nhiều con nữa, cuối cùng con cũng được an toàn rồi”.
“Ừ, mẹ biết, chúng ta cuối cùng đã vượt qua”, Hứa Nhã Dung ở đầu dây bên kia cũng kích động không kém: “Chúng †a nơm nớp lo sợ trong thời gian dài như vậy, giờ cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi”.
Lúc này mưa lất phất rơi, Bạch Ánh An sờ lên trán nói: “Mẹ, con cúp máy đây, con phải nhanh chóng về khu nghỉ dưỡng, còn lề mề là không có xe mà về nữa”.
“Ừ, mau về đi, con nhớ cẩn thận nha”.
“Con biết rồi, con sẽ cẩn thận mà mẹ”.
Bạch Ánh An cúp máy, sau khi hít sâu một hơi, bước ra phía cửa chính.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn, cô ta đi nhanh đến bên cạnh chiếc taxi đang chờ khách, sau khi kéo cánh cửa ngồi vào xe liền nói với bác tài xế: “Cho cháu đến khu nghỉ dưỡng với”.
Bác tài xế bất lực nhún vai nói: “Tiểu thư, báo cho cô một tin rất buồn đó là lối ngoặt của con đường phía trước vừa xảy ra tai nạn, chúng ta tạm thời không đi được rồi”.
Trong lòng Bạch Ánh An thầm phấn khởi, quay đầu nhìn ông ấy, vẻ mặt lại tỏ ra ngạc nhiên hỏi: “Sao bác lại biết vậy?”.
“Là một anh đồng nghiệp vừa từ đây đi tới đó thấy nên bảo tôi, cũng đang bị tắc đường ở đó rồi”.
“Hả? Tai nạn nghiêm trọng không? Có chết người không thế?”.
“Tôi không biết, nghe nói khá là nghiêm trọng, cả xe đều bị lật còn bốc cháy nữa”.
“Ồ… nghiêm trọng vậy à, thế người lái xe chắc chăn là chết rồi cũng nên”, Bạch Ánh An thốt lên, tỏ vẻ thương hại.
“Haiz, chắc chắn là thấy trời mưa, sợ gặp phải lở đất nên mới vội vàng xuống núi đây”, bác tài xế lắc đầu: “Biết trước tôi đã không đi lên chuyến này rồi, giờ không biết phải chờ đến khi nào mới đi được nữa”.
“Không sao, chắc xe kéo sẽ đến thu dọn hiện trường nhanh thôi”, Bạch Ánh An an ủi bác tài xế với tâm trạng tốt hẳn lên.
Bác tài xế nhìn cô ta, thắc mắc nói: “Tiểu thư, cô có vội xuống núi không? Tôi trông cô hình như chẳng có gì gấp gáp cả”.
“Cháu…”, Bạch Ánh An cười he he nói: “Cháu sống theo chủ nghĩa lạc quan, dù sao vội vàng cũng chẳng có tác dụng gì đúng không?”
Mưa càng lúc càng to, Bạch Ánh An nhìn ra trời mưa bên ngoài nói: “Bác tài xế, bác cho cháu ngồi trong xe trú mưa một lúc nhé, khi nào xuống núi cháu sẽ trả tiền thêm cho bác”.
“Trả thêm thì không cần, dù sao tôi cũng phải đợi, giờ hai người cùng đợi thì có khác gì đâu”, bác tài xế thở dài nói: “Chỉ là không biết lúc nào đường mới thông đây, tôi còn phải về nhà nấu cơm cho con trai tôi nữa”
Bạch Ánh An cố gắng lăng nghe rồi nói: “Hình như cháu nghe thấy tiếng xe cảnh sát, chắc là sắp.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!