Chương 271: Nổ cửa kính (3)
Khi anh ra khỏi phòng tắm, Bạch Ánh An đã ôm gối ôm mà ngủ.
Anh bước đến bên giường, nhìn thẳng vào cô ta đang say giấc, nhìn rất lâu…
Sau khi Lâm An Nam cõng Bạch Tỉnh Nhiên về đến phòng, cũng đặt cô xuống giường.
Bạch Tỉnh Nhiên vùng vẫy ngồi dậy khỏi giường, bước đi xiêu vẹo vào trong phòng tảm nói: “Tôi muốn tắm trước đã”.
“Tinh Nhiên, em chờ đã, để tôi mở nước tắm cho em…”, khi Lâm An Nam bước nhanh tới, Bạch Tỉnh Nhiên đã đóng cửa phòng tắm lại.
Anh ta đành đứng ở cửa phòng tắm quan tâm dặn dò: “Tinh Nhiên em uống say rồi, cẩn thận kéo ngã đấy”.
“Tôi biết rồi”, Bạch Tỉnh Nhiên nói to trả lời.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô cùng Lâm An Nam ở chung một phòng, trong lòng Bạch Tỉnh Nhiên đương nhiên sẽ căng thẳng, kiểu cảm giác căng thẳng này đến men say cũng không che đậy nổi.
Cô vịn vào tay vịn nhà tắm, sau khi tắm xong xuôi, men say cũng giảm đi ít nhiều.
Cô đi ra khỏi phòng tảm, thấy Lâm An Nam vẫn đứng ở cửa phòng tắm trông chừng cô, cô ngại ngùng nói: “Anh đi tắm đi, tôi tắm xong rồi”.
“Em có sao không?”, Lâm An Nam ân cần đỡ cô vào giường.
“Tôi bình thường, chỉ là hơi chóng mặt muốn đi ngủ”, Bạch Tỉnh Nhiên ngước mắt nhìn anh ta nói: “Anh đi tắm đi, tăm xong nhớ ngủ sớm, tôi ngủ trước đây”.
Đây rõ ràng là từ chối anh ta trước, Lâm An Nam làm sao mà không hiểu chứ?
Anh ta im lặng một lúc, giơ tay vuốt tóc cô nói: “Em nằm đử”, nói xong anh ta đứng dậy khỏi mép.
giường, quay người bước vào phòng tắm.
Lâm An Nam tắm không quá lâu, nhưng khi anh †a ra ngoài đã thấy Bạch Tỉnh Nhiên nằm gọn trong chăn “ngử rồi, cô năm cuộn mình lại, năm sát mép.
giường, chỉ cần xoay người là có thể bị rơi xuống đất ngay.
Lâm An Nam nhìn cô, sau khi thở dài bất lực anh ta đi tới kéo chăn từ trên đầu của cô xuống.
Không biết có phải vì say hay là do đắp chăn kín, mặt Bạch Tỉnh Nhiên đỏ ửng, làn da hồng phấn mịn màng trông rất cuốn hút Lâm An Nam giơ bàn tay lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, sau đó nhẹ nhàng nâng cằm cô lên hôn nhẹ vào môi cô.
Bạch Tinh Nhiên đang giả vờ ngủ bị anh ta làm cho giật mình, không ngờ mình đã ra hiệu rõ ràng như vậy, mà anh ta vẫn không định bỏ cái suy nghĩ muốn cô “Biết ngay là em giả vờ mà”, Lâm An Nam thấy cô động đậy rụt người vào trong chăn, anh ta vừa cười vừa nâng căm cô lên, đôi môi đỏ hôn lên má rồi dịch ra sau tai, thì thầm vào tai cô: “Tinh Nhiên, còn hơn mười ngày nữa chúng ta sẽ cưới nhau, chờ khi cưới xong những chuyện này không thể tránh được, lẽ nào em định cứ thế trốn tránh tôi sao?”.
Bàn tay anh ta vuốt ve cơ thể cô, mỗi lần lướt qua một vị trí là người cô lại run lên, còn Lâm An Nam không kìm được mà nghĩ, không biết khi Nam Cung Thiên Ân ở trên người cô thì cô sẽ làm thế nào? Có phải là cuộn tròn người lại giống như lúc này để từ chối sự tiếp cận của anh ta không?
Cô sẽ như vậy không? Nhất định sẽ không như vậy đâu nhỉ?
Bạch Tinh Nhiên nghe thấy lời nói của Lâm An Nam, trong lòng tuy tràn đầy sự phản kháng, nhưng cơ thể lại không dám có bất kỳ hành động từ chối nào. Cô biết cô đã nợ Lâm An Nam, khi ở căn phòng nhỏ kia lựa chọn đi theo anh ta, cô đã xác định sẽ trở thành người của anh ta rồi.
Cô căn răng, kìm lại nước mắt, cơ thể đang cuộn tròn cố gắng thả lỏng ra từng chút một.
Cảm nhận được sự thay đổi của cô, trong lòng Lâm An Nam vui mừng, sự vuốt ve của anh ta lại càng mãnh liệt hơn Bộ đồ ngủ trên người Bạch Tỉnh Nhiên nhanh chóng bị anh ta kéo xuống, không khí lạnh tràn lên người cô khiển cô rùng mình mấy lần liền.
Cô căn răng, hai tay ôm chặt lấy người Lâm An Nam, ôm chặt anh ta. Tuy có thể nhìn ra được sự không tình nguyện trong con ngươi cô, nhưng lúc này Lâm An Nam cũng không nghĩ nhiều nữa, sau khi cởi chiếc khăn tắm trên người với tốc độ nhanh nhất có thể, cúi người xuống, cả cơ thể anh ta phủ lên thân hình mảnh mai của cô.
Nụ hôn của anh ta nhích đân xuống dưới, đúng lúc anh ta đang nôn nóng muốn có được cô thì “bụp’ một tiếng rất to vang lên, khiến hai người nằm trên giường giật nảy mình, vội vàng ngồi phắt dậy.
Âm thành vọng ra từ ngoài cửa sổ, khi hai người nhìn cửa sổ kính bị vỡ một cách khó hiểu, còn cả đống kính vụn trên đất nữa, hai người đều khựng người lại.
Có chuyện gì vậy? Không có gió cũng không có bão, đang yên đang lành cửa kính sao lại nổ chứ?
Bạch Tinh Nhiên vội vàng cuộn người trong chăn, mặt đỏ bừng vì ngại.
Lâm An Nam cũng túm lấy chiếc khăn tằm anh †a vừa khởi ra mà quấn lại vào hông, anh ta vỗ vai Bạch Tinh Nhiên an ủi: “Đừng sợ, để tôi đi xem có chuyện gì”.
Bạch Tinh Nhiên đỏ mặt gật đầu, cúi người nhặt chiếc quần áo ngủ lên mặc vào người.
Sau khi mặc đồ xong, cô đến bên cạnh Lâm An Nam, cùng anh nhìn vào cửa sổ kính bị vỡ. Nhìn mãi cũng không biết nguyên nhân từ đâu, thế là cô hỏi: “Sao thế? Sao cửa kính lại vỡ được?”.
“Tôi cũng đang thắc mắc đây”, Lâm An Nam đưa tay ôm cô vào lòng nói: “Mau đi về giường đi, cẩn thận mảnh vỡ đâm vào chân đấy”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn ban công đầy những mảnh kính vụn, những mảnh kính này vỡ rất lạ, mảnh vỡ đều rơi ở ban công, còn trong phòng ngủ lại không bị bắn một mảnh nào cả.
Lâm An Nam nói: “Để tôi gọi phục vụ vào dọn một lúc là xong, chắc không lâu đâu”.
“Muộn thế này rồi, làm phiền người ta không hay, chúng ta tự thu dọn một chút rồi ngủ, ngày mai hãng gọi người đến dọn dẹp”, Bạch Tỉnh Nhiên nói “Cũng được”, Lâm An Nam quay người đi đến trước tủ lấy quần áo ra mặc lên người.
Bạch Tỉnh Nhiên đến chỗ bàn trang điểm lấy thùng rác ra, hai người bắt đầu dọn dẹp đống kính vỡ ở ban công. Khi nhặt những mảnh kính vỡ, tay Bạch Tỉnh Nhiên không cẩn thận bị mảnh kính cứa một nhát.
“Au”, cô kêu nhẹ một tiếng, vội vàng rụt hai tay lại.
“Sao thế? Bị thương ở tay rồi à?”, Lâm An Nam vội vàng cầm lấy tay cô, đúng là ngón trỏ của cô đã bị cứa một vệt, anh ta đau lòng ngước mắt lên nhìn cô một cái nói: “Sao lại không cẩn thận như thế?”.
“Không sao, chỉ bị cứa một vệt thôi mà”, Bạch Tỉnh Nhiên nói với vẻ không để ý.
“Đồ ngốc, đã bảo em vào giường ngồi rồi cơ mà”, Lâm An Nam kéo cô đến phòng tắm, dùng nước lạnh rửa vết thương cho cô xong, lại lấy thuốc kháng viêm anh ta chuẩn bị sẵn ra bôi lên tay cho co.
Nhìn bộ dạng của anh ta tất bật vì cô, Bạch Tỉnh Nhiên gượng gạo nói: “Chỉ là bị xước da tí thôi, không cần tỏ ra nghiêm trọng vậy đâu”.
“Vết thương nhỏ đến đâu cũng không được coi thường, nhỡ không cẩn thận bị nhiễm trùng thì sao?”, Lâm An Nam vừa nói vừa giúp cô dán miếng dán cầm máu vào tay.
Sau khi xử lý xong vết thương, anh ta kéo Bạch Tỉnh Nhiên lên giường nói: “Em mau ngủ đi, để tôi đi dọn dẹp là được rồi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!