Chương 240: Sợ đến mức ngất xỉu (4)
“Con không biết”, Bạch Ánh An lắc đầu, mặt mày chán nản:
“Con cũng không biết Nam Cung Thiên Ân có nghi ngờ không, mỗi lần anh ấy thân mật với con thì đều dừng lại giữa chừng, còn bảo con khác với trước kia
Nhưng việc tối qua, sau khi con giải thích, con biết anh ấy vẫn rất tin con, rất bảo vệ con”
“Vậy thì không sao, cậu ta có lẽ cảm thấy con vừa hết ở cữ không tiện lắm”, Hứa Nhã Dung an ủi
“Anh ấy cũng nói vậy, nhưng con nghĩ, có người đàn ông nào ôm một người phụ nữ thân hình bốc lửa cuối cùng lại không muốn cô ấy chứ”
“Nếu cậu ta đã nói vậy thì con cứ quan sát thêm, có lẽ cậu ta thực sự là vì muốn tốt cho con thì sao?”, Hứa Nhã Dung đổi chủ đề:
“Còn lão phu nhân thì sao? Bà ta có nghi ngờ không? Còn cả Phác luyến Dao kia nữa có tiếp tục tìm cách thăm dò con không?”
Bạch Ánh An nghĩ một lúc nói:
“lão phu nhân không nghi ngờ, nhưng Phác luyến Dao kia đúng là không đơn giản, lần trước cố ý nói đứa bé khác con với Nam Cung Thiên Ân, lần này lại cố ý ấn ý con không chăm sóc tốt Nam Cung Thiên Ân”
“Con khốn này!”, Hứa Nhã Dung tức đến nghiến răng:
“một người ngoài như nó, sao lại lắm chuyện thế?”
“Con nghĩ chắc cô ta không muốn con sống tốt”, Bạch Ánh An hít mũi:
“Hơn nữa cô ta học y, năng lực quan sát cũng khá mạnh”
Hứa Nhã Dung lặng im một lúc, an ủi:
“Con cũng đừng hoảng, nó không có bằng chứng, chỉ nghi ngờ thôi thì vô ích, chỉ cần sau này con chú ý, đừng để chứng cứ rơi vào tay nó là được”
“Con biết rồi”
Hứa Nhã Dung lại trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Thực ra lòng người cũng bằng thịt, sau này con cố gắng quan hệ tốt với nó, đừng để nó có thành kiến với con là được”
“mẹ muốn con lấy lòng cô ta sao?”, Bạch Ánh An cau mày
“Giờ lấy lòng nó chút thì sao? Đợi đến sau này con thành chủ cái nhà này rồi thì đá văng nó đi”
Cuối cùng Bạch Ánh An không nói nữa
Hứa Nhã Dung đứng dậy khỏi sofa, đi về phía chiếc nôi, đứng cạnh quan sát đứa bé một lúc rồi ngẩng đầu hỏi:
“Sắc mặt đứa bé này sao trông ngày càng tệ vậy? Nhìn cứ có cảm giác có thể tắt thở bất kỳ lúc nào”
Bạch Ánh An đi theo bà ta, cùng nhìn đứa bé mặt tím tái, thở đúl quãng trong nôi, trên mặt lại chẳng có chút thương hại nào:
“Bác sĩ Hoàng nói cùng lắm thì nó còn sống được một tháng”
“Nhanh vậy?”
“Đúng đó, cho nên sáng ra vừa ngủ dậy lão phu nhân đã đi cầu phúc cho nó
“Đứa bé tội nghiệp, chỉ tại mẹ nó cứ muốn sinh nó ra”, Hứa Nhã Dung hơi thương hại nói xong, nghĩ một lúc lại nói:
“một tháng, vậy thì nhanh lắm”
“mẹ, nhỡ đến lúc đó đứa bé này mất rồi, mẹ nói xem lão phu nhân có tìm cớ đuổi con ra khỏi nhà Nam Cung không?”, Bạch Ánh An vẫn luôn lo vấn đề này
lúc đầu Nam Cung Thiên Ân lấy cớ cô ta là mẹ đứa bé để đón cô ta về nhà, lão phu nhân cũng vì đứa bé này nên phải chấp nhận cô ta, đợi đến khi đứa bé này mất rồi, Nam Cung Thiên Ân có lẽ cũng không có lí do giữ cô ta nữa
“Cho nên tự con phải tranh thủ”
“Tranh thủ thê’ nào?”
“Thân mật với Nam Cung Thiên Ân, xem có thể mang thai trước khi đứa bé này mất không”
“mẹ bảo con tiếp tục ngủ chung phòng với anh ấy?”, Bạch Ánh An vừa
nghĩ đến việc chung phòng với Nam Cung Thiên Ân thì nhớ ngay đến mọi việc tối qua, nhớ lại tối qua vẫn còn sợ hãi
“Đương nhiên rồi, chẳng lẽ con còn định từ giờ chia phòng với cậu ta? Vậy cậu ta còn cần cô vợ là con làm gì?”
“Con…”
“Bạch Tinh Nhiên còn dễ dàng mang thai, con chắc chắn cũng làm được, con cái mới là sợi dây kết nối quan trọng nhất giữa vợ chồng, cũng là thần hộ mệnh quan trọng nhất của vợ chồng nhà giàu, tự con lên kế hoạch đi”
“Con sợ con không khống chê’ được bản thân lại ngất xỉu”, Bạch Ánh An cạn lời nói:
“Hơn nữa, giờ con mới hết ở cữ, ai vừa hết ở cữ đã mang thai được chứ?”
“Con cũng có cho bú đâu, mang thai sớm chút có gì lạ đâu, dù về lý thuyết thì sẽ không mang thai sớm thế, nhưng khi con có thai thì Nam Cung Thiên Ân vẫn có thể nghi ngờ con chắc?”
“Nói cũng đúng”, Bạch Ánh An gật đầu
Nếu một tháng sau cô ta có thai thật, vậy thì chuyện cũng đã rồi, ai còn có thể nghi ngờ cái gì?
Hôm này, Bạch Tinh Nhiên đến sân bay thật sớm đợi mẹ và Tiểu Ý về nước
máy bay bay từ Phù Tang về đáp xuống sân bay đúng giờ, Bạch Tinh Nhiên vẫn luôn kiễng chân nhìn ngó cửa ra, nhìn mãi cũng không thấy Chu Tuệ và Tiểu Ý, không kiềm được hoi sốt ruột:
“Chẳng phải nói 9 giờ đến sao? Sao lâu vậy vẫn chưa ra?”
“Đừng sốt ruột, lát nữa sẽ ra”, lâm An Nam giơ tay khoác vai cô mỉm cười nói mặc dù anh ta cũng khó hiểu sao Tiểu Ý mãi chưa ra, nhưng anh ta tin Hứa Nhã Dung không dám giở trò trước mặt anh ta, dù sao giờ bà ta có cái thóp to đùng trong tay anh ta
Nhưng Bạch Tinh Nhiên lại không lạc quan được thế, Hứa Nhã Dung nham hiếm xảo trá, việc gì cũng có thể làm, nếu không thì cô cũng sẽ không bị bà ta chơi cho thê thảm thế này
may mà mọi lo lắng đều chỉ là dư thừa, khi cô nhìn thấy Chu Tuệ và Tiểu Ý thấp thoáng trong đám đông, thì xúc động ngay lập tức hét lên, vừa vẫy tay vừa xúc động gào:
“mẹ! Tiểu Ý… ở đây!”
Tiểu Ý ngồi trên vali nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên trước tiên, trên gương mặt gầy gò ngay lập tức lộ nụ cười vui sướng, cũng vẫy tay với cô:
“Chị ơi! Anh rể… Tiểu Ý nhớ anh chị quá!”
Bạch Tinh Nhiên không chờ được nữa mà xông lên, ôm chặt thằng bé vào lòng, hưng phấn đến mức rơi lệ
Chu Tuệ thấy lâm An Nam ở phái sau Bạch Tinh Nhiên, trên mặt hơi xấu hổ, vẫn là lâm An Nam chào hỏi bà ấy trước:
“Bác gái, lâu rồi không gặp”
“ừ, lâu rồi không gặp, hai đứa vẫn khỏe chứ?”, Chu Tuệ quan sát Bạch Tinh Nhiên, trong mắt cũng có nước mắt, con gái mình chịu bao tủi nhục trong lòng bà ta hiểu
“Cháu và Tinh Nhiên đều khỏe cả”, lâm An Nam tiên lên trước, khoác vai
Bạch Tinh Nhiên mỉm cười nói:
“Bác gái, chỉ đợi hai người về tham dự hôn lễ của cháu với Tinh Nhiên thôi đó”
Chu Tuệ nhìn anh ta, rồi lại nhìn Bạch Tinh Nhiên, giật mình hỏi:
“Hai đứa… định kết hôn à?”
“Vâng, nhưng vẫn chưa chọn xong ngày”, lâm An Nam nói
Chu Tuệ nhìn Bạch Tinh Nhiên với ánh mắt ngờ vực, hiển nhiên là không ngờ sự việc lại phát triển đến mức này, hai người họ thế mà lại có dự định kết hôn
Chạm phải ánh mắt dò hỏi của mẹ, Bạch Tinh Nhiên hơi cụp mắt, coi như ngầm thừa nhận
Tiểu Ý hưng phấn nói:
“Anh rể trước đây đã hứa với em, đợi hai anh chị kết đây đã hứa với em, đợi hai anh chị kết hôn thì sẽ tặng cho em lì xì dày cộp”
“Được, lì xì dày cộp đương nhiên không thành vấn đề”, lâm An Nam cười giơ tay lên xoa đầu Tiểu Ý, sau đó ôm thằng bé xuống khỏi vali:
“Đi nào, chúng ta về nhà”
lái xe kéo hành lý ra khỏi sân bay hộ Chu Tuệ, Bạch Tinh Nhiên khoác cánh tay Chu Tuệ:
“mẹ, chúng ta đi thôi”