Chương 213: Ngày dự sinh đến rồi (3)
“Cả mày nữa!”, bà ta tiến lên trước, tát thật mạnh vào mặt Tiểu Tỉnh, tức giận quát: “Mày không thấy bụng nó to thế rồi à? Không biết ngày dự sinh của nó là mấy ngày säp tới à? Không ngăn nó thì thôi đi, lại còn cùng nó ra ngoài”.
Tiểu Tĩnh bị tát một cái, tủi thân đến mức rớt nước mãi.
Bạch Tinh Nhiên vội vàng kéo cô ấy ra sau lưng, nói: “Là tôi muốn ra ngoài, bà đừng có trách họ nữa”.
“Bạch Tinh Nhiên mày có não không? Lúc nào rôi mà còn ra ngoài? Nhỡ đột nhiên vỡ ối thì mày phải làm sao?”.
“Tôi chỉ đi dạo linh tinh thôi, với lại ngày dự sinh vân chưa đến”
“Ngày dự sinh chỉ là một con số đại khái, có thế đến trước cũng có thể muộn hơn, rốt cuộc mày có hiểu không?”
“Tôi hiểu”, Bạch Tỉnh Nhiên đáp đại.
Mặc dù cô chưa sinh bao giờ, nhưng sách về phụ nữ có thai cô đọc rất nhiều, đương nhiên biết ngày dự sinh chưa chắc chính xác. Chỉ có điều cô cảm thấy sức khỏe mình rất tốt, chắc sẽ không sinh sớm, cho nên mới ra ngoài đi dạo một chút.
“Tao cảnh cáo mày, mấy hôm tới mày không được rời khỏi biệt thự, ngoan ngoãn ở nhà đợi sinh nghe chưa?”, Hứa Nhã Dung ra lệnh.
“Tôi biết rồi”, Bạch Tỉnh Nhiên gật đầu.
Thời gian ngày càng gần, Hứa Nhã Dung lại ngày càng căng tháng, dù sao thì việc đánh trảo người lớn như vậy, nhỡ có sơ sót gì thì mọi người cùng xong đời, bà ta đương nhiên sẽ căng thẳng.
Cho nên hôm nay vừa nghe thấy chị Hồng nói Bạch Tỉnh Nhiên ra ngoài rồi thi ngay lập tức nổi giận.
Bà ta lo Bạch Tỉnh Nhiên lại bỏ trốn, chạy vê bên Nam Cung Thiên Ấn, vậy thì kế hoạch của bà ta sẽ hỏng hết May mà cô về rồi, lòng bà ta cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại.
Ngày dự sinh, Bạch Tỉnh Nhiên bị Hứa Nhã Dung gọi dậy từ sớm.
Hứa Nhã Dung khoanh tay trước ngực dựa vào khung cửa, vừa dặn chị hồng chuẩn bị hết đồ cần thiết vừa bảo Bạch Tinh Nhiên thay quần áo ra ngoài Bạch Tỉnh Nhiên thong thả xuống giường, nhìn chị Hồng đang thu dọn một cái, khó hiểu hỏi Hứa Nhã Dung: “Mới sáng ra đã đi đâu?”.
Hứa Nhã Dung nói: “Đến ngày dự sinh rồi, mày nói xem đi đâu?”.
“Nhưng tôi chưa có dấu hiệu gì là săp sinh cả”.
“Đến viện ở một ngảy đã, nếu trước sáng mai vẫn chưa sinh thì mổ lấy đứa bé ra”.
“Sao thế được?”
“Đứa bé đủ tháng rôi, có gì mà không được?”, Hứa Nhã Dung nói với vẻ mặt lạnh tanh: “Hôm qua nhà Nam Cung đã gọi điện đến hỏi tình hình của mày rồi, tao lừa bà ta nói đứa bé còn một tuần nữa mới đến ngày dự sinh, nếu mấy hôm tới đứa bé này không ra đời, đợi đến khi người của nhà Nam Cung ra tay thì không đến lượt chúng ta kiểm soát tình hình”.
Thi ra đây là mục đích bà ta bảo mình sinh sớm, Bạch Tỉnh Nhiên khẽ hít một hơi, cầu xin: “Vậy ít nhất cũng cho tôi đợi ba hôm nữa chứ, có lẽ hai, ba hôm nữa đứa bé sẽ tự muốn ra thì sao?”.
Cô đọc sách thấy có nói, sinh mổ có ảnh hưởng đến cả IQ và sức khỏe của trẻ, vì phần đầu không trải qua quá trình bät buộc là bị âm đạo chèn ép Trong sách còn nói trước khi bé tự muốn chào đời, thì như người đang ngủ vậy, không thích bị người ta vô cớ gọi dậy. Thai nhi đã không khỏe mạnh rồi, nên cô mong mọi thứ thuận theo tự nhiên.
“Đến lúc đó xem tình hình sau”, Hứa Nhã Dung không muốn gây sự với cô lúc này, chỉ đành đáp cho có lệ.
Sau khi dọn đồ xong, Bạch Tỉnh Nhiên xuống tầng cùng Hứa Nhã Dung.
Hai người vừa đi đến cầu thang xoản ốc, thì dưới tầng vang lên giọng nói cố ý cất cao của chị Hồng: “Phu nhân, chị Hà của nhà Nam Cung đến rồi!”
Hai người ở trên tâng vừa nghe thấy chị Hà đến thì cùng sững sờ mất một lúc, Hứa Nhã Dung vội vàng kéo Bạch Tinh Nhiên vào chỗ khúc cua, sau đó nói vọng xuống: “Biết rồi, tôi xuống ngay đây”
Trên mặt Hứa Nhã Dung hơi hoảng hốt, sau khi nghĩ một lúc thì nói với Bạch Tinh Nhiên: “Mày lên tâng tránh đi đã, đừng có mà xuống biết chưa?”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, cũng chỉ có thể làm vậy thôi.
Hứa Nhã Dung hít sâu một hơi, chỉnh trang lại bản thân, điều chỉnh tâm trạng xong mới nhấc chân đi xuống tầng Dưới tầng, chị Hà nhìn quanh nhà, thấy Hứa Nhã Dung từ tầng hai xuống xong thì nhìn chằm chảm vào bà ta nói: “Bạch phu nhân, tôi thay mặt lão phu nhân đến thăm thiếu phu nhân”
Trên gương mặt vốn hoảng hốt của Hứa Nhã Dung đã nặn ra nụ cười, vừa đón chị Hà ngồi xuống vừa cảm kích nói: “Lão phu nhân có lòng quá, nhớ đến Ảnh An nhà tôi như vậy, chị Hà về nhớ thay tôi cảm ơn bà ấy nhé”.
Chị Hà cười cũng coi như lịch sự, nói: “Thiếu phu nhân mặc dù mang thai dị tật, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của nhà Nam Cung, hơn nữa thiếu phu nhân cố chấp muốn sinh, lão phu nhân đương nhiên cũng sẽ không bỏ rơi”.
“Ừm, dù sao thi cũng là một sinh mạng”, Hứa Nhã Dung cười phụ họa.
Chị Hà lại lần nữa nhìn xung quanh: “Thiếu phụ nhân đâu? Sao lại không thấy cô ấy?”.
“À, Ánh An ra ngoài tập thể dục buổi sáng rồi, chẳng phải sắp sinh rồi sao, vận động nhiều có ích cho việc đẻ thường”
“Vậy bao giờ cô ấy về?”
“Nó không nói”, Hứa Nhã Dung hơi khó xử hỏi: “Để chị Hà đợi không thế này thực sự là ngại quá, hay là chị Hà có việc gì cứ nói với tôi đi, đợi nó về thì tôi chuyển lời cho nớ”.
“Không có việc gì đặc biệt hết, chỉ đến thăm cô ấy thôi”, chị Hà nói “Vậy..”, Hứa Nhã Dung nghĩ một lúc: “Vậy hay là mai hoặc ngày kia chị Hà lại đến? Tôi bảo nó ở nhà đợi chỉ”.
Chị Hà hết cách, chỉ đành đáp: “Vậy được rồi, maại tôi lại đến”, nói xong chị ta đứng dậy khỏi sofa xin phép vê “Chị Hà ngồi chơi thêm lát nữa đi”, Hứa Nhã Dung vờ vịt giữ người.
Chị Hà lặc đầu: “Thôi, tôi còn phải vội vê”, chị ta chỉ đồ bố trên bàn: “Đây là đồ bổ trước khi sinh đại thiếu gia bảo tôi chuẩn bị cho thiểu phu nhân, phiền bà cho thiếu phu nhân ăn”
“Đại thiếu gia chuẩn bị ư?” Hứa Nhã Dung vui mừng, không ngờ Nam Cung Thiên Ân còn chuẩn bị đồ bổ cho Bạch Tỉnh Nhiên, xem ra anh không phải không có tình cảm với Bạch Tinh Nhiên. Nếu thực sự như vậy, thì Bạch Ánh An vào nhà Nam Cung sẽ dễ hơn nhiều “Đại thiếu gia cũng hi vọng đứa bé có thể khỏe mạnh chút”, chị Hà nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!