“Người bạn duy nhất kia của anh rốt cuộc là nam hay là nữ? Là người phụ nữ vừa nãy sao?”.
Đến giờ cô vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện mà, với lại cũng luôn muốn biết nữa.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô nói: “Cô nghĩ con mắt nhìn người của tôi kém vậy sao? Coi một người phụ nữ lẳng lơ là người bạn duy nhất?”.
“Thế thì là ai?”.
Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lát nói: “Kiều thiếu gia, cậu chủ của Bệnh viện Hằng Tinh, cô biết không?”.
“Không biết”, Bạch Tinh Nhiên lắc đầu theo bản năng, trả lời xong mới chợt nhớ là mình là một thiên kim tiểu thư trong xã hội thượng lưu mà đến cậu chủ của một bệnh viện lớn như Bệnh Viện Hằng Tinh mà cũng không biết, nghe có vẻ khiên cưỡng quá đi, thế là cô thêm vào một câu: “Nhưng trước đây cũng hay nghe người khác nhắc đến anh ta”.
“Phải rồi, hai anh là bạn học? Hay là bạn chơi với nhau? Anh ta… không chê bai anh như những người khác sao?”, cô khá là tò mò, người như thế nào mà lại có thể làm bạn của Nam Cung Thiên Ân.
“Cậu ấy học y, đã gặp qua các thể loại bệnh tật, cũng chưa bao giờ mê tín, cho nên…”, Nam Cung Thiên Ân lật người nằm lên gối, anh cười như tự giễu cợt mình.
Bạch Tinh Nhiên thấy anh buồn bã liền không hỏi nữa, chủ động dựa vào ngực anh: “Không sao, tôi cũng không tin”.
Nam Cung Thiên Ân cúi đầu hôn lên trán cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay cô rồi dừng lại ở phần cổ tay bị quấn băng gạc, dịu dàng hỏi: “Còn đau nữa không?”.
“Hết đau từ lâu rồi”, Bạch Tinh Nhiên nói.
“Vậy… có làm được không?”, anh lại cúi đầu hôn cô, hôn vào giữa gáy cô.
Bạch Tinh Nhiên cười khúc khích, dùng tay đấm vào cánh tay anh một cái: “Vẫn còn nghĩ đến chuyện này à?”.
“Chẳng phải đều là do cô hại sao”, nếu không phải vì cô ghen linh tinh, thì anh đâu cần phải gọi cuộc gọi đó, và cũng đâu bị gợi lên dục vọng đang khao khát trong người anh?
Bạch Tinh Nhiên cảm nhận được sự kìm nén trong cơ thể anh, không nỡ từ chối, cuối cùng cô vẫn phối hợp với anh…
Bụng của Bạch Tinh Nhiên khi đến tháng thứ tư cũng bắt đầu lộ rõ hơn, may mà người cô nhỏ, với lại mùa đông mặc nhiều quần áo, nên mắt thường khó mà nhìn ra được chuyện cô mang thai, đến cả Thẩm Khác và Thẩm Tâm cô gặp hàng ngày còn không nhận ra cô mang thai nữa là.
Nhưng thời gian dần trôi qua, cái bụng ngày một to hơn, thêm một tháng nữa e rằng quần áo không thể che nổi nữa.
Lão phu nhân ngày nào cũng nghĩ xem nên sắp xếp cho cuộc sống sau này của cô như thế nào, làm sao để giữ được đứa bé.
Bản thân Bạch Tinh Nhiên cũng đang lo về chuyện này, chỉ là để em bé được lớn lên khỏe mạnh, nên cô luôn giữ tâm trạng mình thật tốt.
Những chuyện không vui cô cố gắng không nghĩ tới, cũng cố gắng không nghĩ đến chuyện giữa cô và Bạch Ánh An.
Hôm nay là ngày lễ đính hôn của Triệu Phi Dương và Viên Quế, Bạch Tinh Nhiên ăn sáng xong thì trở về phòng thay đồ chuẩn bị đi ra ngoài.
Nam Cung Thiên Ân nhìn vào cô với bộ áo gió bình thường trên người, hỏi với vẻ khó hiểu: “Theo tôi biết thì nhà họ Viên được coi là dòng họ có máu mặt, người đến tham dự lễ đính hôn của Viên đại tiểu thư chắc đều là những người có tiếng tăm, cô có chắc là muốn mặc bộ này đi không đấy?”.
“Tôi chắc chắn mà”, Bạch Tinh Nhiên soi gương nhìn lại mình một cái: “Tôi thân với hai người họ như thế, đâu cần phải ăn mặc long trọng làm gì, với lại…”.
Bạch Tinh Nhiên quay người ngẩng đầu nhìn anh cười: “Nếu tôi mặc đồ lộng lẫy quá, liệu anh có yên tâm không?”.
“Tôi thì có gì mà không yên tâm”, Nam Cung Thiên Ân dửng dưng: “Ai dám cướp người phụ nữ của Nam Cung Thiên Ân tôi? Trừ khi hắn không muốn sống nữa”.
“Nói cũng đúng nhỉ, đâu như tôi, ai cũng đều có thể cướp chồng tôi được”, Bạch Tinh Nhiên tự cười mình, rồi quay người đi.
“Sao thế? Trong lòng cảm thấy bất công à?”.
“Ít nhiều thì cũng phải có chứ”, Bạch Tinh Nhiên buồn bã hỏi anh một câu: “Không biết Thiên Ân thiếu gia tối nay lại cùng đi ăn tối với vị thiên kim nhà ai đây?”.
“Thiên kim nhà họ Hà, cho nên cô không cần chờ tôi về nhà ngủ đâu”.
“Anh…” Bạch Tinh Nhiên tức tối.
Nam Cung Thiên Ân nói với vẻ vô tội: “Tối nay đi ăn cùng với Hà tiểu thư, cô ấy phụ trách dự án của Hà Thị”.
“Thật sự chỉ là vì công việc sao?”.
“Còn phải xem kết quả của hai bên tối nay nữa chứ, đàn ông với phụ nữ mà nói chuyện trên bàn nhậu thì rất dễ lên giường, điều này chắc cô cũng hiểu rất rõ”.
Bạch Tinh Nhiên cắn răng, đốp lại một câu: “Vậy cũng hay, tối nay tôi cũng dự tiệc của Phi Dương và Viên Quế, biết đâu lại nói chuyện tâm đầu ý hợp với anh chàng nào đó rồi cũng lên giường, cho nên…”.
“Cô dám?!”.
“Còn phải xem kết quả hai bên nói chuyện tối nay như thế nào nữa chứ”, Bạch Tinh Nhiên nhìn sang anh cười, xách túi xách trên bàn: “Đi thôi, không là muộn mất”.
Nói xong cô cắm đầu đi thẳng ra phía cửa phòng, Nam Cung Thiên Ân đứng bất động vài giây rồi mới bước theo sau cô.
Đứa bé trong bụng đang lớn dần lên, khẩu phần của Bạch Tinh Nhiên cũng nhiều theo, khi ăn sáng, sau khi cô một lúc ăn hết hai miếng sandwich và một cốc sữa tươi xong vẫn chưa thấy no, thế là giơ tay lấy thêm miếng sandwich thứ ba.
Khi cô đưa tay ra, mới thấy tất cả mọi người ở bàn ăn đều đang nhìn cô, cánh tay cô rụt lại theo bản năng rồi nhìn mọi cười gượng: “Tôi… hôm nay phải đi dự lễ đính hôn của bạn thân, trong lễ đính hôn của người ta chắc chắn sẽ không dám ăn nhiều, cho nên định ở nhà ăn no chút rồi đi”.
Thẩm Khác cười với giọng trêu đùa trước, Thẩm Tâm cũng cười theo sau.