“Ngày trước cháu vì người phụ nữ đó mà cãi lại bà, làm trái lời bà, những điều đó bà đều đã nhịn, vì cũng đã qua rồi, nhưng đã bao nhiêu năm như vậy, cháu lại vẫn vì cô ta mà mặc kệ sự sống chết của Ánh An, vì cô ta mà cháu mất tích cả nửa ngày trời, rồi giày vò mình trở nên người không ra người ngợm không ra ngợm, cháu tự xem xem cháu đã đúng chưa?”.
Nam Cung Thiên Ân ngẩng đầu lên một cách ngạc nhiên, anh hơi nhíu mày: “Bạch Ánh An nói với bà à?”.
“Ai nói với bà có quan trọng không?”, lão phu nhân vừa nói vừa định giáng thêm cái tát nữa lên mặt anh, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ ra tay.
Khi nghe lão Vương nói Nam Cung Thiên Ân vì đuổi theo người phụ nữ đó mà khiến cho Bạch Tinh Nhiên bị tai nạn rồi bị thương, bà ta tức giận lập tức ra lệnh cho người đi tìm anh về, nhưng bất kể bà ta gọi bao nhiêu cuộc điện thoại thì anh đều không nghe.
“Bà nói cho cháu biết Nam Cung Thiên Ân! Năm năm trước chuyện của hai cháu bà nhắm một mắt mở một mắt cho qua, là vì hai đứa yêu nhau như vậy nên bà mới không phản đối cháu giữ cô ta bên mình, nhưng sau đó là cô ta đã tự chê cháu mà rời xa cháu, nhân phẩm của người phụ nữ này rõ ràng là không xứng để làm người yêu của cháu nữa. Chuyện đã qua bao nhiêu năm như vậy, nếu bây giờ cháu vẫn dám tiếp tục dây dưa với cô ta, bà tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cháu, càng không buông tha cho cô ta!”.
Lão phu nhân hít sâu một hơi, làm dịu cơn giận xong mới nói tiếp: “Bà không thể hiểu nổi, nhà Nam Cung chúng ta sao lại có người đàn ông thiếu nghị lực như cháu, phụ nữ ở Châu Thành có thiếu gì đâu mà cứ phải đâm đầu vào với cái loại người đã từng bỏ rơi mình như thế!”
“Bà…”.
“Cháu còn dám đi tìm cô ta thì sau này đừng có gọi bà là bà nữa!”, lão phu nhân ngắt lời anh rồi lạnh lùng nói: “Cháu còn không hiểu sao? Cô ta năm xưa sau khi nghe được tin đồn xong liền bỏ đi biệt tăm mà không nói lời nào. Giờ mới phát hiện cháu không sát vợ như người ta đồn thế là lại chạy đến dụ dỗ cháu. Cái loại phụ nữ ích kỷ hám lợi, tham lam hư vinh thì cháu còn cần đến làm cái gì?”.
“Cô ấy chưa bao giờ có ý đồ dụ dỗ cháu cả! Cũng chưa từng về tìm cháu”, Nam Cung Thiên Ân không kìm được mà phản bác: “Năm đó cô ấy chọn làm như vậy chẳng phải là điều mà tất cả phụ nữ trêи đời này đều sẽ lựa chọn sao? Cô ấy chẳng qua cũng chỉ là một cô gái bình thường, lẽ nào bà lại muốn cô ấy rõ ràng biết gả cho cháu sẽ chết mà vẫn kiên quyết gả sao?”.
“Nếu cô ta thật lòng yêu cháu, thì đã không vì một lời đồn mà chạy mất dạng như thế rồi!”.
“Yêu thật lòng đâu nhất thiết cứ phải chết vì đối phương đâu, đấy chính là không có trách nhiệm với tính mạng của mình!”
“Đủ rồi!”, lão phu nhân làm gì có tâm trí mà ngồi thảo luận với anh về chân lý tình yêu, bà ta bực bội nói: “Tóm lại là bà cảnh cáo cháu, cháu ở bên ngoài yêu bao nhiêu người bà không cần biết, nhưng bà tuyệt đối không cho phép cháu qua lại với cô ta, vì cô ta không xứng!”.
“Còn nữa, đừng có quên Bạch Ánh An là vợ cháu, cháu quan tâm nó chút đi”.
“Bà à, là bà đã nói Bạch Ánh An sớm muộn cũng sẽ rời khỏi nhà Nam Cung, nếu cô ấy kiểu gì cũng sẽ rời đi, vậy thì cháu phải quan tâm cô ấy làm gì?”, Nam Cung Thiên Ân nói xong, đột nhiên nhìn vào bà ta mà cười chế giễu: “Với lại, tình nhân định mệnh mà Vương đại sư bảo cháu đi tìm, cháu rất tò mò là nếu cháu thật sự có thể tìm ra được cô ấy, thì mọi người sẽ làm sao, có phải là bất luận cô ấy có khiếm khuyết gì mọi người cũng đều chấp nhận, và sau đó đuổi Bạch Ánh An ra khỏi nhà Nam Cung không?”.
“Cháu nói vậy là có ý gì?”, lão phu nhân nhíu mày.
“Ý của cháu là, nếu người tình nhân định mệnh trong lời đồn là người phụ nữ mà bà ghét nhất, thì liệu bà có chấp nhận cô ấy không?”.
“Đương nhiên rồi”, lão phu nhân trả lời.
Bà ta đương nhiên sẽ chấp nhận, chỉ cần có lợi cho Nam Cung Thiên Ân, bất kể là người như thế nào bà ta đều sẽ chấp nhận, nhưng việc cần làm trước mắt chính là để Bạch Tinh Nhiên sinh đứa bé ra đã.
“Vậy thì được”, Nam Cung Thiên Ân gật đầu, quay người đi ra khỏi phòng.
“Đứng lại!”, lão phu nhân đột nhiên gọi anh lại.
Nam Cung Thiên Ân dừng bước, quay người lại hỏi: “Bà ạ, những gì cần nói thì đều đã nói rồi, bà còn chuyện gì không?”.
“Ánh An đang ở trong bệnh viện, cháu qua với nó đi”.
Nam Cung Thiên Ân nhíu mày: “Chẳng phải đã có Tiểu Lục ở đó rồi sao?”.
“Tiểu Lục là Tiểu Lục, cháu là cháu, Ánh An là vì cháu mà bị thương, lẽ nào cháu không qua đó với nó sao?”.
Nam Cung Thiên Ân trầm ngâm một lúc, liền miễn cưỡng gật đầu: “Vâng, cháu sẽ qua đó”.
Buổi tối, Nam Cung Thiên Ân quả nhiên đến bệnh viện thật.
Khi anh đến nơi, Bạch Tinh Nhiên đang ngồi buồn tẻ trước cửa sổ, thấy anh đến, sắc mặt cô không hề tỏ ra ngạc nhiên mà như thể đoán trước được rằng anh sẽ đến vậy.
Nam Cung Thiên Ân nhìn vào chân trái bị quấn đầy băng gạc của cô rồi hỏi với vẻ bình thản: “Vết thương còn đau không?”.
“Không đau nữa”, Bạch Tinh Nhiên nhìn anh, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Chút thương này không là gì cả, đại thiếu gia không cần phải lãng phí thời gian đến tận đây đâu”.
“Cô nghĩ như vậy sao?”, khóe môi Nam Cung Thiên Ân hơi cong lên, lộ ra một vẻ coi thường.
“Chẳng thế à?”.
“Nếu cô nghĩ như vậy thì đã không mách lẻo với bà rồi”.
“Mách lẻo?”, Bạch Tinh Nhiên cảm thấy khó hiểu.
Nam Cung Thiên Ân thấy bộ dạng giả vờ vô tội của cô, trong lòng gợn lên vẻ chán ghét: “Cô muốn lợi dụng bà để ép tôi từ bỏ cô ấy? Vậy thì để tôi nói cho cô biết, chỉ cần tôi muốn thì không ai có thể ngăn cản được việc tôi thích người con gái nào, tốt nhất là cô đừng có mà giở trò âm mưu với cả bà nội”.
Sau khi vụ tai nạn xe cộ xảy ra, Bạch Tinh Nhiên tuy thất vọng buồn bã, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ một ngày trời, cô ép mình phải nhận ra một điều, Nam Cung Thiên Ân không yêu cô, chưa từng yêu cô, hôn nhân của hai người cũng đều không phải là tự nguyện. Cho nên kể cả việc anh vì người phụ nữ khác mà đẩy cô vào dòng xe giữa đường, thì bản thân cũng không thể trách anh nhẫn tâm.
Nếu sau khi cô bị tai nạn, anh không làm gì, cũng không nói gì cả, vậy thì cô sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Cô tiếp tục tính kế cho tương lai, anh tiếp tục đi tìm mối tình đầu của anh, giữa hai người như nước sông không phạm nước giếng!
Nhưng Nam Cung Thiên Ân lại xuất hiện, hơn nữa là đến để trách móc cô!
Điều này khiến Bạch Tinh Nhiên không thể nào mà nhịn nổi nữa!
“Anh phát hiện ra rồi à?”, cô nhìn anh mà nhếch miệng cười: “Nam Cung thiếu gia, anh có giỏi thì đón cô ấy về đây, sau đó đá tôi ra khỏi nhà Nam Cung, chứ anh ở đây nói mấy lời sáo rỗng đó thì có tác dụng gì?”.
“Cô… đừng tưởng tôi không dám!”
“Tôi chưa bao giờ cho rằng anh sẽ không dám”, Bạch Tinh Nhiên cười khẩy: “Sao nào? Cô ấy đã đứng trước mặt anh rồi mà anh vẫn chưa tìm thấy cô ấy sao? Chu tiểu thư của anh chơi trò mèo vờn chuột cũng khá đấy, tôi thậm chí còn đoán được tiếp theo đó cô ấy sẽ làm gì…”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!