Bữa ăn trưa với nhiều cảm xúc hỗn độn kết thúc, ai trở về làm việc của người đó. Như Yên vừa bước vừa mải mê suy nghĩ gì đó. Lưu Phiên Như đến gần, tỏ vẻ thân thiện yểu điệu nói: “Như Yên…thật ngại quá bữa ăn hôm nay hình như làm em không thoải mái. Cũng tại vì mấy người bọn chị lâu ngày không gặp nên ôn lại chút kỉ niệm xưa thôi!”
Như Yên quay sang nhìn ả, lắc đầu: “không sao. Bữa ăn rất ngon mà.”
Ả mỉm cười đáp lại: “vậy thì tốt.”
Như Yên nói tiếp sau: “nếu phó giám đốc không còn việc gì nữa tôi xin phép đi làm việc trước.”
Vừa dứt lời thì Hạ Như Yên quay trở về phòng làm việc chả mảy may để ý gì đến ả. Thế nhưng, người cô bắt đầu nổi mẩn đỏ, tay liên tục gãi không ngừng. Đằng sau Châu Gia Luân vừa chạy tới đưa cho cô một lọ thuốc bôi ngứa: “Như Yên sao chị phải làm như thế. Rõ ràng chị biết mình bị dị ứng sao cứ phải tự làm khổ mình chứ!”
Như Yên lắc đầu, mỉm cười: “tôi không có sao. Lâu lắm rồi mọi người mới có bữa ăn ôn lại kỉ niệm cũ nên tôi không muốn vì mình mà làm mọi người mất hứng.”
Từ đằng xa, Châu Gia Việt bước đến, nhìn thấy người Như Yên đỏ ửng lên anh lo lắng hỏi: “em làm sao thế?”
Như Yên vẫn cố tỏ ra ổn: “không sao.”
Châu Gia Luân không kìm được cảm xúc mà kéo Châu Gia Việt ra xa. Anh nhìn thẳng mắt anh trai mình mà nói: “anh làm chồng cái kiểu gì vậy, bộ anh không biết Như Yên bị dị ứng hải sản sao?”
Châu Gia Việt đưa mắt nhìn làn da Như Yên ngày càng đỏ hây, cô liên tục gãi không ngừng, rồi anh lẩm bẩm nhỏ: “cô ấy bị dị ứng hải sản sao? Vậy tại sao còn ăn hết chỗ tôm và cua đó chứ?”
Châu Gia Luân hạ nhẹ giọng nói tiếp: “còn chẳng phải sợ anh không vui sao.”
Châu Gia Việt nhanh chân đi về phía Như Yên nắm tay cô, vừa kéo đi vừa nói: “sao em bị dị ứng mà không nói anh biết vậy hả?”
Như Yên mỉm cười đáp lại: “ai…dà em không sao. Chỉ là hơi ngứa thôi! Lát hết ngay ấy mà.”
Châu Gia Việt lòng đầy lo lắng nói tiếp: “em phải tới bệnh viện kiểm tra.”
Như Yên kéo tay anh giữ lại: “không cần đâu! Gia Luân có đưa thuốc em bôi vào là được thôi! Em còn phải quay lại làm việc nữa.”
Vừa bước vào thang máy, cánh cửa đóng lại, anh chống hai tay áp sát cô: “ngoan, nghe lời anh đi.”
Trước sảnh bệnh viện, chiếc Lexus vừa đỗ vào, Châu Gia Việt bước xuống xe, chạy vội qua bên để mở cánh cửa. Hạ Như Yên vừa bước xuống, tay anh đặt bên bờ vai cô, ôm nhẹ dìu đi vào trong. Thái độ lo lắng cuống quýt, hành động âu yếm này của anh khiến Như Yên bật cười nói: “em chỉ là bị dị ứng nhẹ, anh làm vậy có phải hơi quá rồi không?”
Tay anh kéo nhẹ bên bờ vai để cô lại gần sát mình hơn rồi nói: “không được, chuyện này do anh gây ra anh phải chịu trách nhiệm.”
Như Yên khẽ thì thầm: “vậy e là anh cần phải chịu trách nhiệm cả đời đó.”
Châu Gia Việt đáp lại ngay sau đó: “được”.
Cả hai cùng thầm mỉm cười, bước dần về phía phòng khám. Bác sĩ xem qua rồi chuẩn đoán: “cô chỉ bị dị ứng thức ăn uống theo toa thuốc này sau hai ngày sẽ khỏi.”- bác sĩ đưa một toa thuốc đặt trên bàn.
Châu Gia Việt cầm toa thuốc lên xem rồi hỏi lại lần nữa: “cô ấy thật sự không sao ạ. Có cần kiểm tra tổng quát không bác sĩ.”
Bác sĩ bật cười lắc đầu: “không sao, sau này đừng ăn lại thức ăn bị dị ứng nữa là được.”- Rồi bác quay sang nói với Như Yên: “cô xem, chồng cô vì lo lắng mà cuống hết cả lên rồi kìa.”
Châu Gia Việt thở phào nhẹ nhõm: “không sao thì tốt. Cảm ơn bác sĩ.”-anh dìu Hạ Như Yên rời khỏi. Cánh cửa đóng sập lại, anh hỏi tiếp: “em thật sự không sao chứ? Hay là chúng ta đi kiểm tra tổng quát cho chắc.”
Như Yên nhìn gương mặt lo lắng của anh, tay vuốt nhẹ bên gò má, lắc đầu: “em không sao, lúc nãy bác sĩ chẳng phải đã nói là chỉ cần uống thuốc hai ngày là khỏi rồi sao? Đừng lo lắng quá ha.”
Họ cùng nhau ra quầy lấy một ít thuốc theo toa rồi về nhà. Cánh cửa biệt thự họ Châu vừa mở Vương Tú Anh hớt hải chạy ra: “sao hôm nay hai đứa về sớm vậy.” Bà liếc thấy sắc mặt Như Yên hơi tái, trên cổ và cánh tay nổi mẩn đỏ ửng lo lắng hỏi: “Như Yên con bị làm sao vậy hả?”
Châu Gia Việt đáp lại: “cô ấy bị dị ứng hải sản. Bọn con vừa tới bệnh viện kiểm tra nhưng không sao.”
Vương chợt nhớ về bữa ăn trước đó bà chỉ toàn gắp tôm và cua nhưng cô không hề từ chối. Bà ấp úng hỏi: “thế lần trước con cũng bị như vậy sao?”
Như Yên mỉm cười, khẽ lắc đầu: “con không sao.”
Bà Tú Anh vội vàng giục giã: “Gia Việt con mau chóng đưa Như Yên về phòng nghỉ ngơi đi.”
Châu Gia Việt dìu Hạ Như Yên bước lên từng bậc cầu thang trở về phòng. Lúc về phòng cứ hễ Như Yên định làm gì là anh lại vội vàng giành lấy. Anh đỡ cô nằm xuống trên giường, tay nhẹ nhàng bôi lớp thuốc mỡ màu trắng lên các mẩn đỏ, ánh mắt thi thoảng liếc nhìn cô. Sau đó, anh còn chạy xuống nhà bê nước lên tận phòng để vợ uống thuốc. Như Yên cũng phải bật cười.
Thì ra tình yêu nó lại có sức mạnh thay đổi một con người tới vậy. Châu đại thiếu gia bình thường có kẻ hầu người hạ thế mà hôm nay lại dịu dàng chăm sóc vợ tới như thế. Suốt cả buổi tối hôm đó anh chỉ dành thời gian ở bên cạnh cô, một bước cũng không rời.
Căn phòng đang im lặng thì tiếng chuông điện thoại reo lên. Như Yên vừa bốc máy: “alo, Ôn Gia Long anh có việc gì vậy?” Cô còn chưa kịp nghe đầu giây bên kia đáp trả thì Châu Gia Việt đã giành lấy. Vẻ mặt anh có chút tức giận, lên giọng: “cậu gọi cho vợ tôi giờ này có gì không hả?”
Ôn Gia Long đáp lại: “tôi chỉ định nhờ Như Yên hẹn gặp Mẫn Nhi giúp thôi! Mấy ngày này tôi bị cô ấy né tránh, số điện thoại và watchat cũng bị chặn. Không còn cách nào khác nên mới cần nhờ tới chị dâu.”
Châu Gia Việt đáp lại một câu lạnh ngắt: “nếu không có gì cậu đừng làm phiền vợ tôi. Việc của cậu tự mình giải quyết đi.”
Ôn Gia Long có vẻ tức giận: “cậu…cậu…” . Kiếm Hiệp Hay
Tụt…tụt…Ôn Gia Long còn chưa nói hết câu thì Châu Gia Việt đã tắt máy.
Tại căn biệt thự của Ôn Gia Long, tiếng chuông cửa, anh tiến ra mở khuôn mặt ủ rũ. Ôn Cố bước vào, anh hỏi một câu hời hợt: “cơn gió nào đưa bố đến đây?”
Ôn Cố sững lại, chỉ tay về phía con trai: “con xem kìa…ăn nói kiểu gì vậy hả?”
Trước nay, Ôn Gia Long và bố vốn hay bất hoà, đụng đến chuyện gì cũng có suy nghĩ trái chiều nên thường xảy ra tranh chấp. Cũng chính vì thế, dù cho căn biệt thự nhà họ Ôn có lớn chừng nào thì Ôn Gia Long vẫn một mực dọn ra riêng. Bao năm qua cả hai người họ rõ ràng quan tâm đối phương nhưng mỗi lần gặp lại tự mình đẩy mối quan hệ giữa hai người ra xa hơn.
Lần này Ôn Cố đến cũng chính là sau bao nhiêu lần suy nghĩ ông quyết định nhún nhường con trai. Dù sao tuổi ông ngày một lớn, chỉ có đứa con trai duy nhất cũng không thể để nó buôn ba ở ngoài như thế được. Suốt cuộc đời ông lao vào công việc cuối cùng cũng chỉ là để lại gia sản nhà họ Ôn cho Ôn Gia Long quản lí mà thôi!
Ôn Cố mở chiếc cúc áo vest ngồi xuống bên ghế sofa: “hôm nay bố đến đây không phải để tranh luận với con.”
Ôn Gia Long ngồi xuống cạnh hỏi: “thế ý bố là gì?”
Ôn Cố thở dài mấy tiếng, hạ giọng chậm rãi nói: “con buôn ba ở ngoài như vậy là đủ rồi nên quay trở về nhà đi. Cả cuộc đời bố vất vả gà trống nuôi con giờ gần đến tuổi xế chiều chỉ mong con cái bên cạnh, có thể quản lí tốt gia sản một đời bố gây dựng là đủ. Cho dù con có đi tới đâu thì nhà vẫn là nơi an toàn và ấm áp nhất. Tình thân là thứ luôn tồn tại mãi mãi, bởi nó là dòng máu chảy trong cơ thể con.”
Ôn Gia Long mắt bỗng sáng rực: “tình thân, gia đình, hội tụ.”- Anh quay sang mừng rỡ mà ôm chầm lấy Ôn Cố thốt lên: “từ nhỏ tới lớn đây là câu nói khiến con thấy cảm kích nhất. Muốn con quay về cũng được nhưng trước tiên cho con mượn chìa khoá khu biệt thự Hicar. Con đang có việc cần dùng tới.”
Đã từ rất lâu ông mới nhận được cái ôm từ con trai nên ông không ngần ngại giao lại chìa khoá. Ông nói: “dù sao sau này nó cũng là của con nên sử dụng thế nào tuỳ ý. Hãy mau quay về nhà đi.”
Ôn Cố nói xong đứng dậy rời đi, một mình Ôn Gia Long bên ghế sofa cười không ngớt. Liệu rằng anh đang chuẩn bị cho một kế hoạch nào sắp tới?”