Sau bữa sáng, Hạ Như Yên quay trở về căn phòng trống vắng. Nơi này cô vẫn luôn nói là phòng của mình thế nhưng cô không có quyền sở hữu hay chạm tới bất cứ thứ gì cả. Đây cũng là nơi cô cảm thấy cô đơn, áp lực, muốn rời đi nhất. Cô ngồi xuống trên bàn làm việc, mở chiếc máy tính lên, bắt đầu lên ý tưởng cho tác phẩm truyện tranh. Cô đã quyết định lấy ngay câu chuyện của bản thân đưa vào trong truyện đặt tiêu đề là: “Người vợ nhỏ bé bên cạnh tổng tài ác ma.”
Hạ Như Yên vui vẻ viết lên những ý tưởng đầu tiên từ đặt tên cho nhân vật, đưa ra hoàn cảnh, tạo dựng tính cách cho tới diễn biến tâm lí qua các chương truyện. Chỉ có những lúc Như Yên được viết truyện cô mới thực sự được là chính mình. Tuy đôi lúc nghĩ tới tên ác ma lạnh lùng tàn nhẫn đó cô lại thấy rùng mình tức giận nhưng cô vẫn nở nụ cười rất tươi.
Một lúc sau, Hạ Như Yên lấy chiếc điện thoại lên gọi cho Đoàn Mẫn Nhi:
“Này, cậu đang ở đâu? Mình tới gặp có chút chuyện.”
“Tôi đang ở quán cà phê.”
“Được chờ lát mình ra ngay.”
Hạ Như Yên hớn hở, chạy như bay vào quán cà phê. Từ lúc tới Quảng Đông cho tới giờ đây là lần đầu tiên Như Yên vui vẻ tới vậy, một nụ cười rạng rỡ không một chút giả tạo. Cô tiến lại ngồi xuống ghế, vẫn còn thở gấp gáp nói không thành lời:
“Tôi… tôi… tôi.”
“Cậu cứ từ từ sao mà vội vàng đến thế.”- Đoàn Mẫn Nhi nhìn thấy vậy cũng bật cười.
Hạ Như Yên uống hết một ly nước lọc trên bàn rồi nói:
“Tất nhiên, tớ đã tìm ra ý tưởng cho truyện rồi nên chạy vội tới cho cậu xem.”- Như Yên vừa nói vừa nở nụ cười rất tươi.
“Này Như Yên từ lúc gặp cậu ở Quảng Đông đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu cười tươi tới vậy đó.”
“Tất nhiên, được làm điều mình thích mà.”
“Được rồi, để tớ xem.”- Đoàn Mẫn Nhi chăm chú đọc kĩ ý tưởng truyện rồi nói.- “Được, quả nhiên viết truyện cậu vẫn làm tốt hơn tớ. Tối nay tớ sẽ vẽ chương đầu tiên rồi gửi cho cậu xét duyệt.”
Hai ánh mắt họ nhìn nhau cười vui vẻ. Không khí bây giờ khiến Hạ Như Yên sững sờ lại một lát, quay sang nhìn cô bạn thân khiến cô nhớ A. Manzoni đã từng nói một câu rất nổi tiếng: Một trong những hạnh phúc lớn nhất đời này là tình bạn, và một trong những hạnh phúc của tình bạn là có người để gửi gắm những tâm sự thầm kín.
Bây giờ ở Quảng Đông Hạ Như Yên dường như chỉ có mỗi Đoàn Mẫn Nhi có thể tâm sự và cùng nhau hoàn thành ước mơ còn dang dở. Phải cô thực sự rất may mắn khi giữa sự cô đơn vẫn bắt gặp được người bạn sẵn sàng ở bên nghe cô than vãn chia sẻ.
“Này Như Yên cậu dạo này sao rồi. Thấy cậu có vẻ gầy đi nhiều đó?”- Đoàn Mẫn Nhi lo lắng hỏi.
Hạ Như Yên cười nhẹ đáp trả lại: “Dạo này thực sự có rất nhiều chuyện xảy ra. Mấy ngày trước mình vô tình gặp lại Cố Sinh đúng lúc Châu Gia Việt ở đó nên rất là căng thẳng.”
Đoàn Mẫn Nhi há hốc mồm, ngạc nhiên thốt lên: “Trời ạ, có chuyện đó sao? Quảng Đông này lớn tới vậy mà ba người vẫn vô tình gặp được nhau đúng là ý trời rồi đó.”
Hạ Như Yên chỉ mỉm cười, lắc đầu cô cũng chả muốn nhắc đến những chuyện khiến bản thân cô cũng phải rùng mình đó nữa. Chỉ cần nghĩ đến bản mặt lạnh lùng, đáng sợ của anh ta lại khiến cô cảm thấy ghê rợn. Cũng chả hiểu tại sao trên đời lại có những kẻ hoênh hoang luôn cho mình là đúng, miệng phát ra toàn những lời cay độc, hành động đầy thô lỗ nếu không bóp chặt cổ thì cũng là túm cổ áo mà lôi.
Bất ngờ Ôn Gia Long vừa từ ngoài vào vui vẻ huýt sáo, anh ngạc nhiên khi nhìn thấy hai cô gái đang ngồi kia, thong thả lại gần:
“Như Yên sao cô lại ở đây?”
“Sao anh tới đây?”- Hạ Như Yên tròn xoe hai mắt hỏi lại.
Ôn Gia Long rạng rỡ đáp lại: “Công ty của nhà tôi gần đây nên ghé xuống mua cà phê.”
“Đây là…”- Ôn Gia Long giả vờ không quen biết, cứ nháy nháy mắt với Như Yên.
Hạ Như Yên bật cười nhưng hiểu ý anh nên vội giới thiệu: “Đây là Đoàn Mẫn Nhi bạn tôi. Còn đây là…”
“Ôn Gia Long.”- Đoàn Mẫn Nhi chen ngang.
“Sao cậu biết?”- Hạ Như Yên ngạc nhiên hỏi lại.
“Anh ta nổi tiếng là kẻ đa tình ai chả biết.”- Mẫn Nhi trả lời một cách hời hợt.
“Không, không đó chỉ là tin đồn không đúng sự thật.”- Ôn Gia Long vội vàng phủ nhận.
“Ôn Gia Long không ngờ tin đồn xấu của anh xa tới vậy, bạn tôi nghe được rồi, tôi cũng hết cách.”- Hạ Như Yên liếc nhìn Ôn Gia Long.
“Như Yên à không phải vậy đâu, chỉ là có chút vui chơi thôi nhưng tôi chưa thật lòng với bất kì ai. Tôi thề. Giúp tôi đi.”- Ôn Gia Long khẩn thiết.
Hạ Như Yên lắc đầu, thở một hơi rõ dài: “Anh tự lo cho mình đi. Tôi không giúp được.”
Đoàn Mẫn Nhi chằm chằm, trợn trừng hai mắt nhìn Ôn Gia Long xua đuổi: “sao anh còn chưa đi?”
Vốn trong giới kinh doanh đã nổi lên hai cái tên đa tình ong bướm một là tổng giám đốc HKT người còn lại là Ôn Gia Long. Anh ta có biệt tài tán gái và lắm chiêu trò nên chỉ trong hai ngày mấy cô gái đã hoàn toàn gục đổ. Tất nhiên những cô gái đó đa phần sexy, áo sát tận ngực, váy ngắn tận trên đùi, lả lơi dễ mủi lòng hoặc có thể dễ bị tiền mua chuộc.
Ôn Gia Long lấy ngay ly cà phê ở quầy, đặt mạnh xuống, vẻ mặt đầy tức giận. Chiếc xe Audi vun vút chạy thẳng trước cửa tập đoàn Châu Thành. Lần đầu tiên có một cô gái từ chối anh thẳng thừng tới vậy, cũng không đúng là thẳng tay đuổi đi khi anh còn chưa có cơ hội nói tiếng nào.
Anh ta đi thẳng vào phòng Châu Gia Việt, ngồi tựa ghế soà, ngả đầu, buông liền mấy tiếng thở dài.
Châu Gia Việt chả thèm liếc nhìn đến một cái vì cảnh này khá quen thuộc với anh, đoán chắc lại vừa chia tay với cô gái nào đó bị bám đuôi, tóm lại chắc chắn lại là chuyện tình trường. Một nụ cười nhếch mép, lạnh như băng hỏi:
“Cậu lại làm sao vậy?”
Ôn Gia Long bật thẳng người ngồi dậy, mặt đầy tức giận: “Tôi vừa bị người ta thẳng thừng đuổi đi không một cái chớp mắt.”
Châu Gia Việt dời khỏi bàn làm việc đi đến ngồi xuống kế bên Ôn Gia Long, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, tay chậm rãi rót một chén trà uống cạn mới đáp lại:
“Đáng đời cậu, trước giờ cứ đi trêu đùa với con gái nhà người ta. Mới bị người ta từ chối vậy mà đã không chịu được rồi sao?”
Ôn Gia Long nhìn Châu Gia Việt mắt sáng lên: “Cậu giúp tôi được không?”
“Tôi sao?”- Châu Gia Việt ngạc nhiên rồi nở nụ cười nhạt.
Ôn Gia Long nói bằng giọng đầy tha thiết: “Phải cậu giúp tôi nói với Như Yên một tiếng đi.”
Châu Gia Việt lắc đầu đáp lại một câu lạnh tanh: “cậu tự mình tìm cách đi.”
…
Tối hôm đó, Châu Gia Việt trở về được một lúc thì Hạ Như Yên mở cửa phòng tắm bước ra. Khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng đưa mắt nhìn cô, còn cô đứng sững lại liếc nhìn anh rồi lại né tránh đi. Không khí căn phòng càng trở nên căng thẳng.
Sau khi tắm xong, Châu Gia Việt ngồi lên giường, đưa máy tính ra làm việc, thi thoảng lại nhìn về phía Như Yên, rồi hỏi:
“Này cô làm gì thế? Có thể gõ bàn phím nhỏ lại không?”
Hạ Như Yên liếc nhìn cô lạnh lùng đáp lại sau: “Không thể, tôi đang làm việc.”
“Vậy được theo quy định phạt hai trăm.”
“Có thể nào không phạt được không?”
“Không được, nếu cô còn gây phát ra tiếng thì mức phạt sẽ tăng lên.”
“Anh… anh…”
“Sao hả, hợp đồng cô cũng đã kí rồi giờ lại tính không thực hiện sao? Có cần tôi đưa cho cô xem lại không?”
“Không cần.”- Như Yên tức giận nhưng vẫn cố hít một hơi thật sâu để kìm nén.
Hạ Như Yên đành cầm theo máy tính đi xuống dưới nhà ngồi làm việc. Châu Gia Luân đứng trên hành lang nhìn xuống thấy Như Yên đang ngồi ở dưới, từ từ đi lại gần hỏi:
“Như Yên sao chị lại ngồi đây?”
“Tôi có chút việc cần làm.”
“Sao không về phòng mà làm. Ở đây hơi lạnh, sẽ bị cảm đó.”
“Không sao, ở phòng không tiện lắm.”
“Gia Việt lại làm khó chị sao?”
“Không có.”-Như Yên vẫn chăm chăm vào máy tính trả lời.
Châu Gia Luân ngồi xuống bên cạnh nhìn cô cảm thấy thương. Nhưng cũng không biết làm sao để giúp được cô nữa.
Bà Vương Tú Anh và chồng cũng mở cửa phòng bước ra hỏi:
“Sao hai đứa lại ở đây?”
Châu Gia Luân trả lời mẹ: “Con xuống lấy nước thấy Như Yên đang ngồi làm việc đây nên lại nói chuyện chút thôi ạ.”1
“Ở đây lạnh sao con không về phòng rồi làm gì hãy làm”.- Châu Gia Minh lo lắng hỏi con dâu.
“Dạ con sắp xong rồi ạ. Bố mẹ cần lấy gì sao?”
“Bố mẹ định lấy chút hoa quả đưa về phòng ăn.”- Vương Tú Anh nói.
“Vậy để con giúp.”
“Thôi thôi con nhanh làm xong việc rồi quay trở về phòng đi. Để mẹ tự lấy.”
Hạ Như Yên nhìn theo bố mẹ vui vẻ cùng nhau đi vào bếp cô cảm thấy ngưỡng mộ. Cô ước gì Gia Việt đối xử với cô tốt như một phần mà bố đối với mẹ vậy.