#BooMew
" Đi đâu... rời khỏi nơi có anh ta. "
" Noãn... " Lưu Hà Mi đang định nói gì đó thì Tư Noãn Noãn chặn lời bà nói.
" Bác gái... bác không thấy con đã đủ khổ rồi sao? " dừng một chút Tư Noãn Noãn lại nói.
" Bác thương con bác thôi cũng không đủ,bác phải thương luôn tôi... tôi thật sự chịu đủ rồi... anh ta chính tay giết chết con mình... không lẽ bác còn nói tại vì anh ta quá đau buồn nữa hay sao? "
Lưu Hà Mi cứng đờ người, Tư Noãn Noãn cười khổ nói.
" Có những thứ vẫn nên buông bỏ. "
" Con vừa mới... làm sao đi được... "
" Không đi được tôi vẫn đi... không đi được tôi vẫn phải lếch đi, bò đi... chỉ cần nhìn thấy anh ta nó cũng khiến tôi ghê tởm... "
Lưu Hà Mi nhìn Tư Noãn Noãn, mím chặt môi, gương mặt xinh đẹp của bà khẽ nhăn lại không biết nên nói gì...
Tư Noãn Noãn nhắm mắt lại cũng im lặng.
Có những thứ... chỉ cần im lặng thì cũng có thể hiểu rằng... người chấp nhận, còn người thì kiên quyết.
- ------------------
Hoa Thị.
Hoa Tử Khiêm nhíu chặt tay, tay anh nắm chặt thành nắm đấm nhìn hình ảnh Tư Noãn Noãn khóc... tim anh thắt chặt lại từng cơn...
Lúc này, anh thật sự hối hận... hối hận khi định dùng Tư Noãn Noãn đạp đỗ Lê Bá Sân mà không cứu cô ra khỏi nơi đó.
Nhìn nước mắt của cô từng giọt từng giọt rơi xuống, Hoa Tử Khiêm chỉ muốn lau nó đi nhưng anh và cô ở cách nhau quá xa, có muốn lau cũng không thể...
" Cậu đã chuẩn bị chưa? "
" Dạ rồi! Chỉ cần Tư tiểu thư rời khỏi Lê Gia, thì sẽ có người giúp cô ấy ngay. "
" Ừ! Cho thêm người bảo vệ cô ấy! Lê Bá Sâm không dễ dàng buông bỏ cô ấy đâu. "
" Rõ. "
- -------------------
" Boss. " Phỉ Vô Dư cúi đầu nhìn Lê Bá Sâm đã ngồi dưới sàn mấy tiếng đồng hồ gọi một tiếng.
Lê Bá Sâm không phản ứng, anh cứ im lặng.
Phỉ Vô Dư lại nói.
" Boss... nên ăn gì đó. "
Lê Bá Sâm ngẩng đầu, nhìn Phỉ Vô Dư môi anh câu lên cười khổ nói.
" Là tôi sai rồi đúng không? Có hối hận cũng muộn màng... haha... "
" Boss, anh ăn chút gì đi không thôi sẽ ngất mất. " Phỉ Vô Dư không trả lời Lê Bá Sâm mà nói chuyện cần nói.
" Cậu cũng đang chê cười tôi sao? " Lê Bá Sâm nhìn chằm chằm Phỉ Vô Dư hỏi.
" Boss... "
" Haha, cậu đừng nghĩ tôi không biết trong đầu cậu nghĩ gì... mơ đi... cậu mơ đi... tôi sẽ không để Tư Noãn Noãn rời đi... và cậu sẽ không có cái cơ hội đó... "
Phỉ Vô Dư vẫn như cũ, nhíu mày nói.
" Boss... nếu anh không ăn thì sẽ bệnh. "
" Cậu muốn cướp Tư Noãn Noãn ra khỏi tôi sao Dư? Hiện tại có phải cậu rất vui vẻ hay không khi thấy bộ dạng hiện tại của tôi, cái cậu nói hối hận là như vậy có phải không? Khi Tư Noãn Noãn rời khỏi tôi thì cậu sẽ đến ngay bên cô ấy. "
Phỉ Vô Dư im lặng, đứng đó nhìn Lê Bá Sâm.
" Cậu trả lời đi. "
Phỉ Vô Dư nhếch mép.
" Đúng vậy! Cho dù tôi có là bạn thân của cậu, có cảm thấy cậu thật đáng thương thì tôi cũng không thể nào rời bỏ cô ấy! Boss... cậu vẫn còn không biết sao? Chính cậu đẩy cô ấy ra xa trong khi tôi hay phu nhân hay những người xung quanh đều nói nhưng cậu không nghe, nên đừng trách tôi. "
" Cậu... "
" Boss, cậu là bạn tôi, nên tôi nói thẳng. Tôi vẫn đang chờ cái ngày Boss bỏ mặc Tư tiểu thư, nhưng không nghĩ đến cậu lại có thể làm ra chuyện đáng khinh bỉ nhất trong số các đàn ông, tôi thấy thất vọng thấy bản thân thật quá mù quáng đi tin tưởng cái tình yêu mà cậu nói nên mới để Tư tiểu thư phải chịu nhiều đau buồn như vậy... "
" Không... cậu... cậu không được... "
" Lê Bá Sâm! Cậu quên rồi sao? Trên đời này không có chuyện quay ngược lại thời gian hay thuốc chữa hối hận và đau buồn. " nói xong, Phỉ Vô Dư xoay người rời đi.
Anh vốn không định tỏ rõ lập trường nhanh như vậy, nhưng nếu như Lê Bá Sâm đã phanh phui sự thật thì anh cũng không ngại nói thẳng.
Bảo vệ Tư Noãn Noãn, là điều anh nghĩ đầu tiên khi rời khỏi.
Cho dù cả cuộc đời này của cô không có anh... thì anh cũng nguyện bảo vệ cô thật tốt.
- --------------------
Bão 2/7 chương.