#BooMew
Khi Tư Noãn Noãn rời đi, trời đã hơn hai giờ, hôm nay Lê Bá Sâm tha cô nhanh hơn mọi ngày, nói chính xác là anh không có tâm trạng hành hạ cô.
Nhìn ánh mắt đó, nhìn thấy tia đau lòng đó, tia thất vọng đó, tuy mọi thứ rất ít ỏi hiện lên trong mắt cô, chính anh vẫn không nhịn được mà cảm thấy tim anh co lại.
Lê Bá Sâm cúi đầu nhìn chằm chằm vết máu còn dính trên ga giường kia, anh quát mạnh sao... hôm nay có máu...
Lê Bá Sâm hít một hơi sâu đi vào phòng tắm nhẹ lại ra ngoài thì chiếc giường đã sạch sẽ như mọi khi, anh nằm lên hai mắt nhắm chặt cố quên hết mọi thứ liên quan đến Tư Noãn Noãn.
- --
Tư Noãn Noãn khoác nhẹ chiếc áo mỏng manh, gió lạnh liu hiu thổi làm cả người gầy gò của cô không khỏi run lên, nhìn về ngôi nhà sáng đèn xa xa kia, môi cô câu lên. Là nhà của cô, của mỗi mình cô thôi.
Tư Noãn Noãn hít một hơi sâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đang rực sáng nhờ ánh trăng kia... thật cô đơn... thật tịch mịch.
- ----
Sáng hôm sau.
Tư Noãn Noãn vẫn không xuất hiện, Lê Bá Sâm cũng không để ý chỉ dặn dò cho người chuẩn bị nhiều hơn thức ăn đưa cho Tư Noãn Noãn, không phải anh quan tâm cô mà là anh nghĩ từ giờ cho đến cuối tháng nên để cô ăn nhiều một chút, nếu không có gì sai thì nhất định cô sẽ có thai.
Không phải anh giỏi mấy việc tính toán này, mà là trong lòng anh tự có tính toán, cũng vì thế anh không thể không nhanh chóng tính toán ngày giờ cô mang thai.
Tính ra Tư Noãn Noãn ở với anh cũng gần một tháng, trong một tháng này nào cũng quan hệ, cho dù không canh đúng ngày thì cũng dính thai thôi.
Lê Bá Sâm ăn sáng xong, khi đang chuẩn bị rời đi, anh nhìn như không nhìn chén đũa chuẩn bị cho Tư Noãn Noãn mỗi sáng, không nhanh không chậm nói.
" Sau này không cần chuẩn bị! Cũng đừng để cô ta đi lại nhiều, không có việc không cần để cô ta rời khỏi nhà bên đó. "
" Nhưng... " quản gia Lâm định nói gì đó, Lê Bá Sâm nhíu mày nói.
" Quản gia Lâm, ông đừng quá quan tâm đến cô ta nhiều quá! Mợ chủ của các người, phu nhân của Lê Gia sau này là một người khác không phải cô ta. " nói xong anh rời đi, chính là anh chưa bước xa bao lâu lại có chuông điện thoại vang lên.
Không còn giọng lạnh lẽo như lúc nãy nữa, thay bằng giọng nói ôn nhu sủng nịch.
" Anh nghe... "