" Èo ơi, ngậm máu phun người cơ đấy a! " Tư Noãn Noãn cười như không cười, từ trên cao cúi xuống nhìn Tư Chân Châu.
Tư Chân Châu bị ánh mắt dò xét của Tư Noãn Noãn nhìn không nhịn được mà run lên.
Tư Noãn Noãn nheo mắt lại khẽ nói.
" Tư Chân Châu, người xưa có câu " giấy không gói được lửa " " lửa không thể thắng nổi nước "... cô nghĩ những gì cô bịa đặt sẽ không bị pháp luật trừng trị? Sẽ không bị người ta nắm thóp? "
" Sai rồi Tư Chân Châu, chồng tôi đã thu thập hết tất cả hình ảnh và bằng chứng về việc cô cố ý phí bán một người vô tội, lại cố ý thuê người đánh mẹ ruột mình, à không phải đánh bình thường mà là mưu sát, nếu hôm đó không phải Tuyết Sương Anh may mắn có người vào giúp thì chắc chắn chết chứ không còn sống như bây giờ. " dừng một chút Tư Noãn Noãn lại nói.
" Những gì mà tôi phải chịu từ nhỏ đến lớn ở Tư Gia chắc cô biết rõ nhất mà Tư Chân Châu vì thế bớt giả vờ là người bị hại đi khi bản thân là một người chủ mưu thực thụ. "
Tư Chân Châu vừa nghe vừa run rẩy, cô không hề nghĩ đến Tư Noãn Noãn lại có thể đáp trả lại cô khi đang đứng một mình như vậy... cô nên làm gì đây.
Nhìn xung quanh đang có vô số ánh mắt chế giễu cùng coi thường nhìn mình, Tư Chân Châu tức giận.
Không còn giả vờ bệnh tật yếu đuối ngồi bệch trên đất nữa mà đứng thẳng người lên nhìn chằm chằm Tư Noãn Noãn.
" Mày nghĩ mày là ai? Bây giờ Lê chủ tịch sống chết cũng chưa rõ đâu đừng có đắc ý quá! "
" Hứ! Cho dù tao có làm đếch gì thì còn hơn mày vĩnh viễn không có ai che chở cho mày! Đồ tiện nhân. "
" Mày đừng có mà đắc ý quá sớm cho dù tao có bị bắt thì tao tin cũng sẽ có người bảo lãnh à còn chưa nói đến việc mày phải tự tay bảo lãnh cho tao nữa. "
" Tư Noãn Noãn, mày vĩnh viễn cũng chỉ là một con chó của Tư Gia nuôi thôi, Chó còn biết thấy chủ vẫy đuôi còn mày ăn cháo đá bát. "
" Ồ thế là những gì cô nói trên video đều là giả? " Tư Noãn Noãn không hề cảm thấy đau đớn tổn thương hay tự ti như trước kia mà nhìn Tư Chân Châu hỏi.
Tư Chân Châu nhếch mép.
" Thì làm sao? Tao nói dối đấy thì làm sao? Cũng có quá trời người bênh vực tao mà chửi mày à cho dù tao có bị bắt thì mày cũng bị mang cái danh chị gái ác độc thôi con đỉ chó! "
Tư Noãn Noãn vừa lòng gật nhẹ đầu một cái trầm giọng nói.
" Tôi không có em gái cũng không có cha mẹ nên tôi không làm gì sai? Người đang làm trời đang nhìn mà! Chúng ta vì một mục đích nào đó mà cố gắng, cho dù cố gắng ít hay nhiều thì đó cũng là cố gắng của chúng ta và không một ai có quyền nói bóng nói gió, ngay cả là người nhà cũng như vậy huống chi là người dưng như cô, Tư Chân Châu. "
" Chúng ta cho dù cùng cha khác mẹ nhưng cô có từng xem tôi là chị cô mà đối xử tử tế chưa? Cô có từng khóc cho những lần tôi bị mẹ ruột của cô đánh chưa? Cô có từng giúp tôi làm hết tất cả việc nhà khi đang bệnh chưa? Chỉ khi nào tôi sắp chết họ mới cho tôi thuốc uống, chỉ khi tôi không còn sức họ mới để tôi nghỉ ngơi.
Có người cha người mẹ hay người em nào đối xử với con cái, chị gái mình như các người không? "
" Tôi không nói cũng chẳng hề muốn bới móc quá khứ đó để người ta phỉ bán các người nhưng các người lại muốn bị người ta bới móc. "
" Đem câu chuyện của tôi thành câu chuyện của cô, ôi cái video diễn như thật đấy! "
" Mày... mày... "
" Cứng họng rồi hử? Tôi còn nghĩ cô không biết cứng họng mà lật lọng đấy chứ? " Tư Noãn Noãn cho dù đã cứng rắn hơn xưa, thay đổi hơn xưa nhưng hiện tại cô cũng không thể động tay động chân, Tư Noãn Noãn lùi một bước để giữ khoảng cách an toàn.
Tư Chân Châu mím chặt môi hai mắt đỏ ngầu lửa giận.
Tư Noãn Noãn nhếch mép cười khẽ một tiếng nói.
" Hmm thật may mắn cô vẫn còn là con người đấy chứ chó sủa còn biết nghe lời chủ mà im, nếu là người bị người ta nói đến cái sai còn trả lời được thì đúng là cả chó cũng không bằng đó nha. "
" Mày... mày... tao phải giết chết mày... " Tư Chân Châu cầm con dao giấu sẵn ra định nhào lên người Tư Noãn Noãn...
" Á... "