#BooMew
Nhìn thấy người mình yêu nằm đó... ngoài gọi thật nhiều lần ra thì anh ta cũng như cô đều không thể làm gì khác. Chỉ có thể gọi...
" Chồng... chồng ơi... chồng à... "
Đáp lại cô là sự im lặng của đối phương.
Tư Noãn Noãn hít một hơi sâu lại đọc.
" Tỉnh lại đi.... Có bắt anh làm trâu hay làm ngựa anh đều làm hết có được không? Chỉ cần vợ mở mắt ra nhìn anh thôi... vợ.... vợ... "
Hoắc Tư Danh như kẻ điên ngồi dưới đất ôm Hứa Doãn Hạ một thân đầy máu mà gào thét... nhìn như một người vui buồn luôn thể hiện bên ngoài chứ không phải là Hoắc Tư Danh lạnh lùng trước kia.
Tư Noãn Noãn ngồi bên cạnh Lê Bá Sâm đọc từng câu từng chữ trong câu chuyện nước mắt khẽ rơi xuống...
Tư Noãn Noãn khựng lại, tay giơ lên dụi dụi mắt.
Cô làm sao thế này...
Tự nhiên lại khóc à...
" Haha... chắc chồng đang thấy em rất buồn cười có đúng không? " Tư Noãn Noãn vừa nói vừa lau nước mắt, mắt quét vài trang của chương khẽ nói.
" Thôi, bộ này buồn quá! Em đọc bộ khác cho anh nhé! "
Tư Noãn Noãn lấy vài cuốn sách còn lại ra nhìn thử mục lục, mày cô nhíu lại.
" Toàn là sách vớ vẫn. "
" Thôi để em kể chuyện cho anh nghe nhé! "
" Im lặng là đồng ý đấy Sâm! "
Tư Noãn Noãn vừa nói vừa cười khẽ.
Cô hít hít mũi, bắt đầu kể một câu chuyện.
Kể đông kể tây một lúc Tư Noãn Noãn im lặng.
" Ngày xửa ngày xưa... có một cô gái nhỏ vừa sinh ra đã mang danh là nghiệt chủng... cô có cha nhưng người cha đấy lại không thương yêu cô.
Từ lúc cô vừa mới ra đời, ông ta liền trách cô... nói là vì cô mà mẹ cô mới chết! Khiến ông mất đi người vợ... ông ấy không nuôi dưỡng cô ấy! Để cô ấy sống với ông bà nội... ông bà nội cũng chẳng yêu thương cô... cô còn rất nhỏ đã để cô đói... những gì mà cô phải chịu có lẽ không ai chịu nổi.
Đến một ngày, người cha của cô ấy đón cô ấy về... cô ấy rất vui... bản thân không thể biểu đạt rõ vui buồn nên cô chỉ có thể làm mặt lạnh... chính là nào như cô ấy nghĩ... ông ta đón cô về là vì tài sản có được khi nuôi cô.
Người ta thường nói... có mẹ ghẻ sẽ có cha dượng. Và ông ấy chính là người cha dượng ác độc với con gái ruột của mình nhất.
Ông ta tin lời vợ mình mà không quan tâm con gái mình, ông ta có thể cho chó ăn ngon nhưng ông ta tiếc cho con gái ăn ngon.
Hơn mười mấy hai chục năm cô ấy phải chịu cảnh đó...
Bị đánh đập, bị xem như cỏ rác nhưng vào một ngày nọ cô ấy vô tình được giải thoát bởi người con trai.
Tưởng đâu cuộc sống sẽ như những truyện ngôn tình... sẽ có một kết thúc đẹp... thì không... anh ấy xem cô như cỏ rác... anh ấy chỉ nghĩ cho bản thân mình mà không nghĩ gì đến cô...
Nhưng không bao lâu anh ta nhận ra bản thân sai và cầu xin tha thứ...
Cô ấy cũng mất khá nhiều thời gian để quên để chấp nhận... thấy được sự xuất hiện của anh ấy... cô chỉ cảm thấy chán ghét nhưng không lâu sao hai người cũng về lại với nhau.
Anh ấy luôn lo lắng... đến tận bây giờ cô ấy biết anh ấy vẫn lo lắng cô sẽ bỏ anh ấy...
Chính là anh ấy không biết... cô yêu anh ấy nhiều thật nhiều... yêu đến không thể nào quay về nữa. "
Hít một hơi sâu...
" Sâm Sâm... em yêu anh... vĩnh viễn yêu anh... "
Tư Noãn Noãn ngồi đấy... vừa nói lại vừa cười sau đó lại khóc...
Mãi cho đến khi Lưu Hà Mi mở cửa bước vào.
" Noãn Noãn... sao con khóc? "
" Xảy ra chuyện gì sao con? "
Lưu Hà Mi vừa hỏi xong thì có hai giọng non nớt vang lên.
" Mẹ... sao mẹ khóc... "
" Mẹ.. Thiên Thiên thật nhớ mẹ. "