#BooMew
" Con ngủ một chút đi... "
Lưu Hà Mi nhìn thấy sự mệt mỏi trên gương mặt Tư Noãn Noãn khẽ nói.
Tư Noãn Noãn mỉm cười lắc nhẹ đầu nói.
" Thôi, con muốn ở bên cạnh Bá Sâm... "
" Noãn Noãn, Bá Sâm nó có tỉnh dậy nó cũng không hề muốn thấy gương mặt này của con đâu. " Lưu Hà Mi nhíu mày quát.
Tư Noãn Noãn khựng lại, môi cô mím chặt.
Đúng vậy... Lê Bá Sâm không thích nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô...
Tư Noãn Noãn ngoan ngoãn nằm xuống sofa, hai mắt nhắm chặt.
Lưu Hà Mi nhìn Tư Noãn Noãn khẽ lắc đầu.
Tư Noãn Noãn vì cả ngày ngồi đó đợi Lê Bá Sâm khi đang phẫu thuật nên rất mệt, lại bao nhiêu áp lực đè nặng lên vai nên khi cô vừa nằm xuống liền ngủ say.
Lưu Hà Mi thấy Tư Noãn Noãn đã ngủ say, bà đi về hướng Lê Bá Sâm đang nằm.
Tay giơ lên chạm vào gò má của đứa con trai.
" Nhanh tỉnh lại nhé con! Phải cố gắng vượt qua! Vợ con và các con của con vẫn đang đợi con đấy. "
" Ngủ ít thôi... kẻo con lại không được thấy lúc vợ con nôn nghén... không được chăm sóc vợ con đấy... Sâm Sâm... "
Lê Bá Sâm vẫn cứ nằm đó... nằm yên bất tỉnh... những gì mà Tư Noãn Noãn và Lưu Hà Mi nói, anh đều không nghe thấy...
Nếu nghĩ theo một hướng tích cực thì hôm nay là ngày đầu tiên anh ngủ nhiều như vậy cũng xem như là ngày anh nghỉ ngơi nhiều nhất trong suốt mấy chục năm qua.
Từ khi tiếp quản Lê Thị thì chưa ngày nào Lê Bá Sâm có thể ngủ ngon giấc, có thể thấy hôm nay anh được nghỉ ngơi hoàn toàn...
Nhưng theo hướng tiêu cực thì Lê Bá Sâm vẫn cứ ngủ say như vậy mà không phản ứng gì là không tốt.
Nếu sáng mai anh vẫn còn chưa có một chút phản ứng thì cần phải kiểm tra lại.
Lưu Hà Mi ngồi đó nhìn chằm chằm vào đứa con trai của bà một lúc lâu thì cũng đã gần ba giờ sáng.
Lưu Hà Mi đứng dậy, xoay người nhìn Tư Noãn Noãn một lúc bà đi về nhà.
Lưu Hà Mi rời khỏi không bao lâu thì Tư Noãn Noãn ngủ dậy.
Hai mắt cô lim dim mở ra.
Như thói quen mà gọi.
" Sâm... "
Nhưng đáp lại cô là sự im lặng đến đáng sợ.
Chẳng còn ai bên cạnh cô nữa... cũng chẳng còn ai vừa nghe cô gọi liền đi đến.
Tư Noãn Noãn ngồi dậy... nhìn về hướng chiếc giường bệnh cách cô không xa kia.
" Sâm... anh tỉnh dậy đi có được không? "
" Không nhớ ra em cũng được... em sẽ ở bên cạnh cho đến khi nào anh nhớ ra em mới thôi... đừng ngủ nữa... đừng ngủ nữa... "
" Một tháng... nửa tháng... một tuần... đối với em rất lâu... em chỉ muốn anh tỉnh nhanh thôi... tỉnh nhanh thôi... "
Tư Noãn Noãn ngồi yên tại chỗ vô thức nói.
Giọng nói nghẹn ngào uất ức không có chỗ nào chứa đựng.
Khó chịu... cô rất là khó chịu...
Tư Noãn Noãn mím chặt môi... hít một hơi sâu... hai mắt cô ẩm ướt đi từng bước từng bước một về hướng Lê Bá Sâm.
Tư Noãn Noãn chân trần mà đi... dừng lại nhìn Lê Bá Sâm.
" Sâm ơi... Sâm ơi... "
" Em nhớ anh quá Sâm ơi... "
" Bây giờ là ba giờ sáng, anh tỉnh ôm em ngủ đi... Sâm ơi... Sâm ơi... "
Tư Noãn Noãn vừa nói vừa nức nở thành tiếng, cô biết Lê Bá Sâm nhất định không nghe thấy cũng không tỉnh dậy...
Cô lại nhớ anh rồi...
Lại nhớ từng cái ôm... từng cái hôn ngọt ngào của anh...
Lại nhớ những lần anh mặt dày nan nỉ cô... những lần cả hai cùng nhau chơi đùa... những lần cả hai nắm chặt tay nhau đi dạo...
- ---
" Cô? " Lưu Minh Vân đang định kéo Will vào lòng thì điện thoại reo chuông.
Lưu Hà Mi về đến nhà liền gọi cho Lưu Minh Vân, bà hít một hơi sâu nói.
" Khi nào thẳng Sâm nó tỉnh? "
" Chuyện này con không nói trước được. " Lưu Minh Vân ngồi dậy, dưới ánh mắt tò mò của Will anh khẽ đáp.
" Nhìn Noãn Noãn cứ như vậy... cô không chịu được. " Lưu Hà Mi nói.
" Con biết cô lo chuyện gì... nhưng chúng ta không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi cả cô à. Về vợ của Bá Sâm, cô kêu em ấy về nhà nghỉ ngơi đi, đang bầu bì không nên cứ thức khuya dậy sớm như vậy! Tâm trạng cũng không nên cứ căn thẳng. "
" Nhưng con bé... " không chịu về. Lưu Hà Mi đang định nói nhưng rồi cũng im lặng mà thở dài.
Lưu Minh Vân biết...