Sau khi xem xong nông trại ở đây, Lê Bá Sâm vốn còn muốn đưa Tư Noãn Noãn đi xuống các nông trại lân cận nữa, nhưng vì nhìn thấy sự mệt nhọc của Tư Noãn Noãn hiện rõ trên khuôn mặt mới vài ngày đã gầy đi trong thấy của cô, nên Lê Bá Sâm quyết định về lại Lê Gia để chuẩn bị hết mọi thứ trước khi vào viện kiểm tra một lần nữa phẫu thuật.
Trên xe.
Tư Noãn Noãn mày nhíu chặt, cô cứ nghiêng đầu nhìn về hướng của Lê Bá Sâm.
Lê Bá Sâm vốn tập trung lái xe nhưng bị nhìn mãi cũng không chịu được mà hỏi.
" Mặt anh dính gì hay sao vợ nhìn hoài thế? "
Tư Noãn Noãn mím mím môi một lúc mới nói.
" Chúng ta ở đây một tuần rồi đấy! "
" Ừm, anh biết mà. "
" Anh không bận sao? "
" Đã làm xong, nên mới có thời gian đến đây cùng vợ. "
" Thế... thế khi nào sẽ phẫu thuật? "
" Chắc một tuần nữa. "
" Vâng... " Tư Noãn Noãn nắm chặt các ngón tay của mình lại, đầu cúi xuống che dấu sự lo lắng đang dâng trào trong lòng.
Khi mà Tư Noãn Noãn mãi suy nghĩ thì Lê Bá Sâm đã dừng xe ở bên lề đường, anh nhíu mày nhìn về hướng Tư Noãn Noãn, thở hắc một hơi.
" Vợ. "
Tư Noãn Noãn quay đầu qua, thấy gương mặt anh đang cận kề bên cô, cô mím mím môi lại nhìn về hướng khác, gương mặt vốn trắng hồng giờ này liền đỏ ửng xấu hổ.
Có lẽ mấy ngày trước, sẽ không sao. Nhưng bây giờ thì khác, chỉ cần ở gần Lê Bá Sâm, Tư Noãn Noãn lại không nhịn được mà đỏ mặt xấu hổ.
Lê Bá Sâm lại gọi.
" Vợ? "
Tư Noãn Noãn mím mím môi xoay đầu qua.
" Làm... làm sao? "
" Vợ khó chịu ở đâu hay sao? " từ lúc ở chung Tư Noãn Noãn đến giờ đã hơn nửa tháng, và trong khoảng thời gian anh và cô ở chung không ngày nào là không lăn giường, cũng vì thế, cho dù hiện tại Tư Noãn Noãn nói đang mang thai, chính anh cũng tin.
Tư Noãn Noãn bĩu môi.
" Không có. "
" Hử? " Lê Bá Sâm không nghe thấy, liền áp sát lại gần cô hỏi.
Tư Noãn Noãn mím mím môi nói.
" Không có. " đẩy nhẹ khuôn mặt ngày một đến gần cô ra.
Lê Bá Sâm gật nhẹ đầu, anh ngồi ngay ngắn lại vị trí cũ khẽ nói.
" Vợ đừng suy nghĩ vớ va vớ vẫn nữa. Anh tuyệt đối không bỏ vợ và các con. " cho dù ông trời có muốn lấy đi sinh mạng của anh, thì anh cũng không cho.
Anh còn muốn đem lại một cuộc sống vô cùng vui vẻ và ấm cúm hạnh phúc cho Tư Noãn Noãn và tụi trẻ.
Tư Noãn Noãn gật nhẹ đầu, Lê Bá Sâm lại lái xe đi tiếp.
- ----
Nước Rose.
Minh Lâm vốn không hề tin tưởng Phỉ Vô Dư nói, theo như anh biết, thì Phỉ Vô Dư chắc chắn chỉ là đang nói đùa để trêu chọc, thẩm chí là mỉa mai anh.
Minh Lâm hai mắt dần dần nặng trĩu, đang sắp chìm vào giấc ngủ thì bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng động, như thể có ai đó làm rất nhiều thứ vào.
Minh Lâm là đàn ông, cho dù hơi không quen khi bị thịt, nhưng có yếu đuối ra sao cũng có thể giả vờ cương lên được.
Anh nhịn đau, đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
Cánh cửa vừa mở ra đập vào mắt anh là hình ảnh khuôn mặt của Phỉ Vô Dư đang đối diện, Minh Lâm không tự chủ mà vội vàng lùi về sau một bước, nhưng có lẽ do cố cương và nhịn đau đứng dậy, khi anh lùi liền ngã ra đằng sau.
Phỉ Vô Dư vội vàng nắm lấy eo của Minh Lâm, mày anh nhíu chặt lại quát.
" Em điên rồi hay sao? Có biết lúc nãy nếu như anh không đỡ em kịp thì em xảy ra chuyện rồi hay không? "
Minh Lâm hai mắt to tròn nhìn Minh Lâm không nói gì, Phỉ Vô Dư thở hắc một hơi cũng không nói gì tiếp mà ôm Minh Lâm lên đi thẳng vào đặt anh trên giường.
Phỉ Vô Dư từ trên nhìn xuống, mày nhíu chặt lại.
Minh Lâm ngẩng đầu lên nhìn Phỉ Vô Dư, chẳng hiểu sao anh luôn cảm thấy bản thân anh lúc này rất là nhỏ bé.
Phỉ Vô Dư trầm giọng nói.
" Em là nghĩ tôi sẽ không quay lại? "
Thấy Minh Lâm im lặng, Phỉ Vô Dư càng tức giận nói.
" Em nghĩ tôi không quay lại, hay trong lòng em đang chờ mong tên đàn ông lúc sáng? "
Minh Lâm nhìn Phỉ Vô Dư, vốn anh không muốn quan tâm, không muốn nói chuyện đến nhưng chỉ cần nhớ đến gương mặt đau lòng của Will, thì anh lại không nhịn được mà trợn mắt nhìn Phỉ Vô Dư nói.
" Anh nghĩ tôi là loại người như thế nào cũng được, nhưng đừng có mà nói Will như thế. "
Will tuy không quá thân, càng không hay nói chuyện nhiều, nhưng cả hai cùng chung một đau khổ, gương mặt lúc đấy của Will, Minh Lâm biết, Will đang nhớ về người đó, người đàn ông để anh ta hy sinh mọi thứ nhưng lại không được gì.
Phỉ Vô Dư nắm chặt tay thành nắm đấm, hai mắt anh đỏ ngầu nhìn chằm chằm Minh Lâm, môi anh khẽ nhếch lên.
" Em thật biết bênh vực người đó? Ha hả?? Đúng là chỉ cần ai làm cho em sung sướng em đều sẽ nghe lời? "