#BooMew
Tư Khả Minh bị Tư Noãn Noãn nói đến bản thân ông không có biện pháp biện minh cho hành động của ông lúc trước. Lại nhớ về Châu Tiết San ( Mẹ của Tư Noãn Noãn.) ông lại cảm thấy lòng ngực đau thắt chặt.
Tuyết Sương Anh nhìn Tư Khả Minh, trong lòng không khỏi lộp bộp, mấy chục năm qua ( tính luôn thời gian ngoại tình) bà ở bên ông ta, không than không trách, chịu bao nhiêu nhục nhã, mà giờ đây ông ta dám trừng ra cái bộ mặt đau lòng con tiện nhân kia sau.
Tuyết Sương Anh hai mắt đỏ ngầu tức giận, chỉ vào mặt Tư Noãn Noãn nói.
" Tiện nhân, mày ăn gan hùm rồi sao? Dám ăn nói bậy bạ, được chiều tới hư rồi sao. Tao... tao đánh chết mày. Tao đánh chết mày. "
Bàn tay chưa kịp rơi xuống mặt Tư Noãn Noãn, đã nghe một tiếng thét vang vội của Tuyết Sương Anh.
" A... tay... tay của tôi... "
Lê Bá Sâm nắm chặt tay của Tuyết Sương Anh, hung hăng bóp mạnh, ở bên ngoài có thể nghe rõ " Rốp " tiếng xương bị vỡ bên trong.
Tư Chân Châu hai mắt ửng đỏ sợ hãi, nhìn Tư Noãn Noãn quát.
" Chị là đồ ác độc ăn cháo đá bát... chị còn không mau kêu Lê Tổng buông tay mẹ tôi ra... "
Lê Bá Sâm vừa nghe Tư Chân Châu ra lệnh cho Tư Noãn Noãn, lại nhìn về Phỉ Vô Dư khẽ nói.
" Tát. "
Phỉ Vô Dư hiểu, không nhanh không chậm đi đến, giơ tay lên " CHÁT " mạnh vào má của Tư Chân Châu. Tư Chân Châu bụm má nước mắt lã chã rơi xuống.
Tư Khả Minh hai chân run rẩy, " Bịch " một tiếng ngồi bệch dưới sàn, cái gì cũng không nói. Tại sao lại như vậy... không phải ông sắp giàu sang phú quý sao...
Tư Noãn Noãn nheo mắt lại nhìn Tuyết Sương Anh xong lại nhìn Tư Khả Minh nói.
" Nhân tiện, trước khi đi tôi nói cho ông nghe một bí mật... Năm đó trước khi mẹ sinh tôi ra vài tháng đã biết chuyện ông và bà Tuyết Sương Anh đây lén lút qua lại với nhau rồi và cả... "
Lời nói vừa dứt không chỉ dọa Tuyết Sương Anh, còn dọa Tư Khả Minh không khỏi bất ngờ, Châu Tiết San của ông biết sao...
Còn chưa hoàn hồn, lại nghe Tư Noãn Noãn nói.
" Người làm mẹ phải sinh sớm cũng do cô vợ Tuyết Sương Anh mà ông ra sức yêu thương đây ban tặng. Năm đó, bà ta hung hăng đến trước mặt mẹ tôi, nói với bà là ông với bà ta đã yêu nhau từ lâu, còn nói trong bụng của bà ta có con rồi. " dừng một chút lại nói.
" Ông nghĩ chuyện ngã lầu năm đó là không cẩn thận sao? Ông sai rồi. Chuyện ngã lầu năm đó đều một tay bà Tuyết Sương Anh gây ra. "
Dứt câu không nói thêm gì hết, đi ra ngoài cùng Lê Bá Sâm, nhưng như nhớ ra gì đó nên Tư Noãn Noãn dừng lại nói.
" Ông mới chính là người hại mẹ tôi chết! Nếu ông không ngoại tình không bay bướm... thì mẹ tôi đã không phải chết oan ức như vậy rồi. Chính ông mới là kể đáng trừng trị nhất cuộc đời này! Và cả Tuyết Sương Anh kia nữa! Hai người cứ đợi mà xuống địa ngục đi. Cổ phần, và tài sản mẹ tôi để lại, tôi sẽ lấy lại tất, các người đừng hòng lấy một xu. "Nói xong đi thẳng ra ngoài.
Tư Chân Châu vừa nghe cổ phần tài sản, mày nhíu chặt nói.
" Tư Noãn Noãn, con tiện nhân mày là một kẻ ăn cháo đá bát... con tiện nhân. Mày nhất định gặp quả báo nhất định... ahuhu. "
Tư Khả Minh thì lại ngồi bệch dưới sàn đờ đẫn cả người, ông... chính ông hại chết Tiết San... Tiết San biết hết mọi chuyện... không những thế còn... còn im lặng đứng nhìn ông nói dối mỗi khi về muộn... haha ông... ông không xứng đáng với Tiết San... một chút cũng không xứng.
Tư Khả Minh lại nghĩ về Tư Noãn Noãn, môi ông khẽ câu lên tự giễu chính mình, ông hành hạ nó là đề không cho bản thân quên đi Tiết San, nhưng ông lại không ngờ những năm tháng qua nó bị oan... haha thật nực cười cho người làm cha như ông mà.
Tuyết Sương Anh tuy đau nhưng vẫn im lặng, bà biết Tư Khả Minh chắc chắn sẽ tin lời của con tiện nhân Tư Noãn Noãn kia, bà càng biết ông ta nhất định không tha cho bà. Nhưng khi nhìn vào Tư Chân Châu, môi bà khẽ câu lên, bà có cách để Tư Khả Minh không đánh hay bắt bà vào tù.
Tư Chân Châu tuy mặt đau, nhưng cô nhìn tay mẹ cô, khẽ gọi.
" Ba, mau đưa mẹ đến bệnh viện. "
Tư Khả Minh không phản ứng, Tư Chân Châu nóng giận quát to.
" Ba... ngài sao vậy? Còn không mau đưa mẹ đến... "
" CHÁT " tiếng tát vang vội khắp phòng, chỉ thấy Tư Khả Minh nheo mắt nguy hiểm nhìn Tư Chân Châu, giọng lạnh lẽo vang lên.
" Tao là ba mày. Ai cho mày quát? "
Tư Chân Châu và Tuyết Sương Anh trừng to mắt không tin được, Tư Chân Châu từ nhỏ đã sống trong nhung lụa chưa từng chịu khổ lần nào huống chi bị đánh... Tư Khả Minh lại rất yêu thương cô, không đánh cũng không mắng cô.
Tư Chân Châu không tin, nước mắt lã chã rơi không nhanh không chậm quát lên.
" Ba ngài làm cái gì vậy? Con là con của ngài mà huhu. " tại sao lại đánh cô, không phải ba yêu thương cô nhiều lắm sao chứ...
Tư Khả Minh nheo mắt lại, càng nhìn càng chán ghét Tư Chân Châu, tại sao ông lại có thể yêu thương một đứa không hiểu chuyện như vậy! Lại đi ghét bỏ một đứa lúc nào cũng chịu những uất ức, những lần trút giận của ông lên người...
Tư Khả Minh nhìn Tuyết Sương Anh lại nhìn Tư Chân Châu, cái gì cũng không nói mà đi thẳng lên tầng.
••••••••••••
Nhớ Like và Bỏ Phiếu ủng hộ Boo nha ^^!