Nghe tới Nhạc gia, Nhạc Trúc Hạ khẽ rùng mình một cái, cô vừa chỉ mới thoát khỏi cái nơi quái quỷ đó thôi, bây giờ chẳng lẽ lại quay về đó sao?
Không, dù có chết cô cũng không muốn quay lại đó, huống hồ gì, lần này bọn họ bán cho cô cho Tần Việt, nhưng không biết lần sau nữa là sẽ là thế nào. Chỉ cần nghĩ thôi cô cũng cảm thấy sợ hãi không thôi.
Bất giác, cô ngước mắt lên nhìn Tần Việt. Biểu cảm lạnh lùng của hắn làm người ta thấy ớn lạnh, mà loại lạnh này như có thể đào sâu vào tận xương tủy, tựa như đang giữa mùa hè oi bức mà chui vào hang lạnh lẽo.
Tần Việt ngồi trên ghế sofa, màu đen của sofa cùng với hắn như hòa vào thành một. Hắn không có chút giấu giếm ánh mắt mà đánh giá Nhạc Trúc Hạ. Thân thể trong bộ âu phụ đen được thiết kế riêng từ nhà mốt Pháp nổi tiếng, thanh lịch, nhưng vẫn toát ra vẻ nguy hiểm, thần bí.
Đôi mắt sắc bén mà thâm thúy không để cho kẻ khác đọc được ý tứ ẩn chứa trong đó, khóe môi lạnh lùng cũng chẳng lưu chút tình cảm nào.
Trong lòng Nhạc Trúc Hạ thực bất an, cô có cảm giác ánh mắt của hắn như nuốt trọn con mồi.
Cô bất giác nuốt ực một cái, từ người của người đàn ông này tỏa ra một sự uy quyền đến lạ, cô cảm thấy như sắp ngạt thở đến nơi, ánh mắt khẽ động, cô đọc một lướt lại lần nữa, tay cô run run mà kí vào tờ hợp đồng hôn nhân kia.
Môi của Tần Việt khẽ nhếch lên thành một nụ cười hài lòng mà nhìn cô, nhưng ánh mắt vẫn lạnh băng như vậy. Tần Việt không thèm liếc nhìn Giản Mộc đang đứng phía sau mà ra lệnh:
- Giữ!
Giản Mộc từ phía sau đi lên khẽ cúi đầu mà lấy tờ hợp đồng hôn nhân vừa được Nhạc Trúc Hạ kí, bỏ vào một cái phong bì lớn rồi lui về phía sau.
Một lúc lâu sau, Tần Việt lại cất giọng lạnh lùng nói:
- Qua đây!
Nhạc Trúc Hạ vẫn còn đang ngẩn người thì nghe thấy tiếng Tần Việt gọi, cô giật mình một cái chần chừ một lúc rồi mới bước đến trước mặt hắn.
- Ngồi!
Tần Việt chỉ nói vỏn vẹn một chữ, Nhạc Trúc Hạ định bụng sẽ ngồi kế bên cạnh nhưng cô lại sửng sốt khi thấy hắn chỉ lên đùi mình.
- Ngồi lên đây!
Cô bối rối nhưng theo bản năng vẫn nghe theo lời người đàn ông này mà ngồi lên đùi hắn, đùi của hắn thật rất rắn chắc, cặp chân thon dài không khác gì người mẫu cả.
Hôm nay Nhạc Trúc Hạ mặc mồ bộ đầm hàng hiệu mà Tần Việt đã chuẩn bị cho cô, bộ váy tuy đẹp nhưng cũng rất mỏng manh.
Ngồi trên đùi hắn, cách một lớp vải nhưng cô có thể cảm nhận được vật nam tính nóng bỏng của hắn, mùi hương nước hoa đắt tiền nhưng cũng rất dễ chịu đang chậm rãi bao vây lấy cô. Hơi thở của hắn phả vào gáy cô khiên cô không khỏi mà rùng mình một cái, mặt mày dần tái đi, không hiểu sao cô lại cảm thấy rất sợ người đàn ông này, trên người hắn ta như đang tỏa ra một mùi nguy hiểm, đối với loại chuyện này, cô chưa từng trải qua nên cũng không biết phải đối mặt thế nào.
- Em đang sợ tôi?
Tần Việt kề sát lại bên tai cô, hơi lạnh lập tức thông thấu vào bên trong tai cô.
Nghe hắn hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ của Nhạc Trúc Hạ ngày càng tái hơn, môi mỏng cũng vì thế mà run lên nhè nhẹ.
Cô cảm thấy người này thực tỏa ra một mùi nguy hiểm nào đó, hắn ta rất khác xa với lần đầu cô gặp mặt hắn.....
- K....không….
Nói xong, cô định đứng dậy rời khỏi vòng tay của hắn, thế nhưng chưa kịp hành động đã bị hắn giữ chặt vào trong lòng, lồng ngực rắn chắc như cẩm thạch của hắn khiến cô muốn chạy cũng chẳng sao chạy được.
- Sao, định chạy?
Cô ngạc nhiên trừng mắt nhìn hắn, hắn……hắn đọc được suy nghĩ của người khác sao?
Tần Việt trên một nụ cười lãnh đạm như có như không mà nhìn thẳng vào mắt cô không chút e dè, bàn tay to lớn của hắn lả lướt trên làn da trắng nõn mịn màng của cô, hắn cất giọng:
- Em đã quên mình vừa làm gì rồi à? Tôi cho phép đi chưa?
- Tôi…tôi…