Trong lúc này, Tần Việt đang nhàn nhã ngồi trên chiếc siêu xe đắt tiền, hắn ngồi vắt chéo, một tay nghe điện thoại, tay còn lại khẽ nhịp nhịp lên đùi, trên xe còn có vài ba tên vệ sĩ trông rất có khí thế, chiếc siêu xe đang đi về nơi được định vị bằng GPS.
Thật ra, lúc nhận được cuộc điện thoại đó thì hắn ngay lập tức truy tìm tung tích của cô, chẳng qua, hắn đang chờ đợi cô phải cầu xin hắn thì hắn mới chịu giúp, bằng không, hắn sẽ đứng đó nhìn cô chịu trận.
Còn ở đầu bên kia, tiếng Nhạc Trúc Hạ nghẹn ngào thống khổ, rất nhỏ nhưng hắn vẫn nghe thấy rất rõ.
- Anh đùa giỡn tôi thấy vui lắm đúng không?
Nhạc Trúc Hạ nói đứt quãng. Cô thật không hiểu, tại sao hắn lại luôn cố ý giầy vò cô như vậy!
Thấy bên kia không nói gì, cô liền ngoan ngoãn gật đầu, như một con thỏ con đáng thương giãy dụa trong phút cuối, giọng nói thê lương đến cực độ:
- Được, tôi nói, tôi nói mà!
Trong lòng Tần Việt khẽ nhói lên một cái, hình như là có thứ gì đó mãnh liệt đang ập đến, không khỏi thấy bực bội, hắn nhướng lông mày, quát lớn khiến đám người trong xe không khỏi giật mình một cái.
- Loại chuyện đáng xấu hổ này mà em cũng nói ra ngoài được sao? Câm miệng ngồi im đó chờ tôi đến!
Nhạc Trúc Hạ sững sờ nhưng cô cũng mừng thầm vì hắn không ép buộc cô, nhưng cô cũng không chắc Tần Việt có thể tới hay không, Tư Tuyết đã mai phục khắp nơi, tình thế thì cấp bách, nếu hắn cứ đến mà không chuẩn bị gì, chắc chắn sẽ gặp không ít nguy hiểm.
Một lát sau, nỗi lo lắng trong nội tâm cô rất nhanh đã bị tiếng đánh nhau bên ngoài bao phủ, Trúc Hạ co rúm hai vai.
Tần Việt mới mở cửa chính đi vào, hắn phủi phủi hai tay, kho hàng rộng lớn giờ chỉ có một mình cô ngồi trong bóng tối này.
Nhạc Trúc Hạ tựa trên vách tường lạnh như băng, bức tường màu xám loang lổ, một nửa khuôn mặt cô đã sưng đỏ, khóe miệng chảy ra vết máu đã khô, đôi giày trắng trên chân cô in rất nhiều dấu chân vì bị giẫm lên. Tần Việt đi đến trước mặt cô, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống.
Cô biết có người đến, nhưng không biết đó là ai, Trúc Hạ ngừng thở, toàn thân đau nhức bắt đầu trở lên run rẩy.
Cho đến tận khi một bàn tay đàn ông khẽ xoa gương mặt bị thương của cô, cô mới giống như chú chim sợ cành cong lùi lại.
- Ai vậy?
Tần Việt tháo chiếc khăn bịt mắt cô xuống, Trúc Hạ chớp chớp mắt, dáng vẻ yếu đuối, hiển nhiên là cô đã bị dọa sợ, hắn không khỏi nhếch môi, nếu lúc trước cô biết sợ như thế này, hắn đã không cần phải vứt bỏ cô trên đường.
Nhạc Trúc Hạ khi nhìn thấy rõ người vừa tới, cô chỉ cảm thấy mũi nghẹn ngào, rất muốn khóc to ngay bấy giờ.
Hắn ngồi xổm trước mặt cô, bởi vì dán sát vào nhau nên cô có thể cảm nhận được mùi nước hoa nhàn nhạt tỏa ra từ người hắn, hơi thở của hắn phả vào gáy cô, Trúc Hạ chưa từng có cảm giác hắn gần gũi như vậy.
Tần Việt xoay người nâng eo của cô, ôm cô vào lòng.
- Đau…
- Đừng kêu!
Hiện trường đã được thu dọn sạch sẽ, ngay cả một bóng người cũng không thấy, trên người Tần Việt không có một vết thương nào cả, tên này quả thật không tầm thường, nhanh như vậy mà đã thu dọn sạch, cô cảm thấy hơi nghi ngờ về thân phận của hắn, lẽ nào hắn là một lão đại ngầm của một tổ chức hắc bang nào đó chăng?
Hắn ôm cô lên xe rời khỏi nơi vắng vẻ này, lúc Nhạc Trúc Hạ được đưa về tới Tần gia cũng đã một hai giờ sáng hôm sau.
Tần Việt đem cô về phòng của hắn, hắn cũng chẳng dịu dàng, như là vứt cô lên giường, cả người Nhạc Trúc Hạ đau nhức, co hai chân lại, thân thể cuộn tròn một chỗ, Tần Việt thấy thế, xoay người lại cởi đồ cô ra.
- Anh làm cái gì? Tôi đã như vậy, anh còn muốn sao?
Nhạc Trúc Hạ nắm chặt cổ tay cứng nhắc của hắn, đáy mắt hiện ra e ngại cùng tức giận, Tần Việt dừng lại động tác, vỗ về mu bàn tay cô, gỡ hai tay cô ra.
- Em đánh giá cao bản thân quá đấy, bộ dáng em thế này có khác gì thịt heo đâu chứ, chẳng lẽ tôi đói bụng đến mức ăn tạp luôn sao?
Hắn kéo váy cô xuống tới thắt lưng, nơi đâu cũng đều là vết thương, Tần Việt khẽ nhíu mày, gương mặt hắn thâm trầm đến lạ, đáy mắt hiện lên chút gì đó như là rất phức tạp, lại tiếp tục kéo váy xuống dưới.
- Tôi không sao.....
- Em còn ngại cái gì? Tôi không phải chưa nhìn thấy bao giờ!
Động tác của hắn cực kỳ thô lỗ, bàn tay lôi kéo làm Nhạc Trúc Hạ đau đến mức sắp bất tỉnh.
- Để tôi tự làm!
Tay của cô cực kỳ chậm chạp, Tần Việt không kiên nhẫn nổi, bàn tay thô lỗ lại giơ ra lột váy áo của cô như bóc vỏ trứng gà.
Tấm lưng trần vốn trắng nõn nà như tuyết giờ đây phủ kín là vết máu ứ đọng, bầm tím mà ngay cả trước ngực, trên đùi cũng đầy vết đánh, thật là không ngờ nổi cô có thể nhịn đau đến bây giờ.
- Là ai làm?
- ..... Tư Tuyết......
Trúc Hạ cảm thấy xấu hổ, một tay muốn kéo chăn đắp lên người, Tần Việt thấy thế, nhanh hơn cô một bước, giật chăn ra.
- Như vậy mà em vẫn có thể nhịn được sao?
Hai tay Nhạc Trúc Hạ vừa ngăn tại trước ngực, đã bị hắn đẩy nằm xuống, cả người ghé lên mặt tấm chăn lụa lạnh như băng, cô đau nhức rên một tiếng, nằm ở trên chăn không dám động đậy.
Tần Việt vào trong phòng tắm lấy ra một cái khăn ướt, hắn lao người giúp cô nhưng động tác vẫn như lỗ mãng như cũ khiến cô như từ cõi chết trở về.
Lau người xong xuôi, hắn mấy ra một lọ thuốc mỡ trong tủ đầu giường, sau đó xoa đều thuốc trong lòng bàn tay, khi bôi thuốc lên trên vết thương của Nhạc Trúc Hạ thì cô “a....” lên một tiếng.
- Kêu cái gì? Chỗ này còn đau không?
Tần Việt xoa bóp nhiều lần vết bầm, nơi bị máu đọng, Nhạc Trúc Hạ cắm chặt hai tay vào mặt chăn, đau đến mức trán cô lấm tấm mồ hôi, chờ hắn bôi thuốc xong, khuôn mặt mệt mỏi của cô mới được thả lỏng, trong con ngươi óng ánh đen bóng, mờ mịt một tầng hơi nước.
Sau một hồi, Nhạc Trúc Hạ cúi đầu, tế bào toàn thân đều cảm nhận sâu sắc được sự thoải mái thỏa mãn.
- Không có ai chạm tới em chứ?
- Hả?
Tần Việt xoay mình hỏi một câu, Trúc Hạ chưa kịp phản ứng, buột miệng hỏi.
Hắn chăm chú nhìn, vỗ nhẹ lên miệng vết thương trên lưng cô một cái.
- Tôi hỏi, thương thế này của cô là bị bọn họ đánh, hay là bị bọn chúng chà đạp?
Nhạc Trúc Hạ tức giận nuốt xuống một hơi, cô muốn nói, chỉ có mình anh là làm hại tôi như thế thôi, còn ai có bản lĩnh đó nữa chứ? Lời đến bên môi, rồi thì sửa lại, đơn giản đáp.
- Là bị đánh!
Tần Việt cất thuốc mỡ đi, không nói gì thêm, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Hắn mở cửa, không hề sợ bị người khác nhìn lén, tiếng nước chảy, nghe vào tai Nhạc Trúc Hạ như tiếng nước rơi vào giữa chảo dầu sôi, cô tự dằn vặt vô số lần, vừa lo lắng vừa sợ hãi, hai bàn tay nắm lấy góc chăn, hận không thể ẩn chìm vào trong chăn luôn.
Lúc Tần Việt đi ra, chỉ tùy ý xoa xoa tóc, khoác chiếc áo ngủ rộng màu đen lụa rồi leo lên giường.
Hắn thò tay ra, kéo lấy chăn, nhưng không ngờ bị Trúc Hạ giữ rất chặt, hắn gỡ tay cô ra chui vào, mới phát hiện toàn thân cô nóng hổi, như là bị thiêu đốt. Tần Việt không khỏi khẽ cười.
- Em lo cái gì? Nhìn cái bộ dạng xấu xí thế này của em, ai thèm đụng vào chứ?
Cô lúc này mới thả lỏng, cơ thể không còn cứng ngắc nữa.
Hắn nằm ở phía sau, cánh tay thon dài đặt lên bụng cô, đem cô ôm chặt vào ngực,Trúc Hạ cảm thấy bị ghìm thật chặt, vừa muốn mở miệng, hắn liền cử động, tay cũng buông lỏng ra chút ít, hắn lấy tay xoa nhẹ vết thương của cô.
- Ngủ đi!
Nhạc Trúc Hạ lúc đầu vì đau mà ngủ không được, xương cốt nhức nhối như bị vỡ nát ra, cô có rất nhiều thắc mắc, không hiểu sao hắn lại cho cô ngủ lại trong phòng của hắn, lại còn ra vẻ tốt bụng như thế, về sau thuốc phát tác, thì cô ngủ lúc nào chẳng hay.
Cả đêm ngủ rất an ổn, lúc Nhạc Trúc Hạ tỉnh lại, đã thấy vô vàn tia sáng mặt trời chiếu rọi, rơi đầy trên khuôn mặt nõn nà xinh đẹp, tuy hơi lười biếng một chút, nhưng tinh thần đã hoàn toàn phấn chấn như trước.
Nhạc Trúc Hạ hơi nheo con ngươi lại, khẽ quơ tay, chỗ bên cạnh đã lạnh ngắt, cô nghĩ Tần Việt hẳn là đã đi rồi.
Cô muốn ngồi dậy, tầm mắt bắt gặp một dáng người cao lớn đứng hút thuốc trầm ngâm trên ban công.