Nhạc Trúc Hạ nghe thấy vẻ hả hê trong giọng điệu của Tư Tuyết, cô liền cất giọng, nói:
- Anh ta vốn dĩ không để ý đến tôi đâu, dùng tôi để uy hiếp anh ta, có phải là bà quá ngu xuẩn hay không?
"Chát"
Một cái tát đánh thẳng vào một bên má còn lại của cô khiến má còn lại sưng lên, khóe môi chảy ra vết máu đỏ tươi, mặt Trúc Hạ sưng phù, đỏ rát, trông khó coi vô cùng.
Bà ta lạnh lùng cười, đi đến trước mặt Nhạc Trúc Hạ.
- Sao nào, như vậy thì tao có thể đánh đập mày thoải mái không cần lo nghĩ nhiều về hậu quả rồi, ha ha ha ha.....
Tư Tuyết cười như phát điên, bà ta kéo tóc Trúc Hạ giật mạnh, giày cao gót ở chân vung lên đá vào bụng cô. Trúc Hạ đau đến mức cúi gập người xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn dần trắng bệch như tờ giấy.
Tư Tuyết đá mạnh thêm một phát nữa vào người của Nhạc Trúc Hạ, tất cả lửa giận đều bùng phát dữ dội. Cô bị đẩy ngã xuống sàn, máu tươi từ miệng chảy tràn ra.
- "Thưởng thức" cô ta đi!
Mấy tên đàn ông cao to, râu ria rậm rập, xoa xoa tay, nhìn thấy ánh mắt *** loạn trong mắt chúng, Trúc Hạ lo sợ, cố phát ra tiếng hét từ cổ họng:
- Đừng, đừng mà, đừng lại gần....
Tư Tuyết ngăn lại rất đúng lúc.
- Muốn tao tha cho mày cũng được, mày gọi Tần Việt tới đây!
- Đừng đùa quá trớn, theo tôi đùa cô ta như này thì được, đừng động đến Tần Việt, tôi và em chỉ có một cái mạng thôi!
Người đàn ông trung niên ngồi im lặng nãy giờ chợt lên tiếng.
- Tử Sâm~
Giọng điệu Tư Tuyết khác hẳn lúc nói chuyện với cô, bà ta lắc lắc chiếc eo thon nhỏ, đi tới, luồn một tay vào cánh tay của gã kia.
- Yên tâm đi mà, chờ khi nào hắn ta đến, chúng ta sẽ để lại mấy thuộc hạ đáng tin ở đây, còn ta rút, chỉ cần hắn ló mặt ra, hắn sẽ bỏ mạng. Em khẳng định là không xảy ra chuyện gì, chúng ta rời đi sớm là được mà, Tử Sâm, anh đành lòng để em đêm nào ấm ức đến ngủ không yên sao?
- Em là đồ tiểu yêu tinh!
Tử Sâm kia không cưỡng được sự mê hoặc của bà ta, liền nghe theo ý bà ta, mà thực tế hắn nghĩ Tần Việt cùng lắm chỉ là một thương nhân, sẽ không biết cách chạy thoát.
- Nghe theo em tất, nhưng mà đêm nay…..
- Anh thật là xấu xa...
- Nhạc Trúc Hạ, thế nào đây, mày nghĩ sao?
Tư Tuyết xoay người, cặp mắt hung ác đã quay trở lại.
- Nếu hắn không đến....
- Kể cả nếu hắn không đến thì mày cũng đừng nghĩ có thể "sạch sẽ" bước ra khỏi đây.
Tư Tuyết nhìn từ trên cao xuống.
- Tao sẽ đem hình khỏa thân bị người ta làm nhục của mày ra cho hắn xem, tao không tin hắn còn mặt mũi mà vênh váo?
- Tư Tuyết, bà có còn là người không?
- Trúc Hạ, mày câm miệng cho tao, bằng không bây giờ tao sẽ khiến bọn họ xé nát quần áo mày ra.
Tư Tuyết đưa di động hướng về phía Trúc Hạ.
- Gọi nhanh đi, số điện thoại chắc mày còn nhớ chứ?
Người đàn ông đang ghìm tay cô buông ra, cô cứng ngắc tiếp nhận điện thoại, do dự bấm số nhưng cứ ấn được một nửa lại xóa đi.
Cô phải nói thế nào? Hơn nữa, khó khăn lắm Tần Việt mới tha cho cô, bây giờ cô lại quay ra cầu xin hắn sao? Vậy không phải là tự đưa mình đến để hắn tùy ý lăng nhục sao?
- Sao, không muốn gọi hả?
Trúc Hạ ngón tay run run đè xuống bàn phím.
Điện thoại nhanh chóng có tín hiệu kết nối, truyền đến trong tai giọng nói từ tính mê hoặc của hắn. Trống ngực Nhạc Trúc Hạ đập thình thịch, sững sờ không biết nên nói gì.
Cô nghe rõ đầu dây bên kia truyền đến tiếng động xột xoạt nho nhỏ, cho rằng Tần Việt muốn tắt điện thoại bèn la lớn.
- Cứu tôi, cứu tôi với!
Cô lo lắng cầm chặt điện thoại, toàn bộ hy vọng lúc này đều đặt lên người hắn. Bây giờ, chỉ một chút động tĩnh cũng khiến cô run rẩy không thôi, cuống họng không thốt nổi nên lời.
- Cứu em?
Tần Việt như đang cười.
- Em thật biết nói một đằng làm một nẻo đấy! Không phải sống chết cũng muốn thoát khỏi tôi sao? Còn muốn không có bất cứ quan hệ gì với tôi mà?
Trong giọng nói của có tiếng gằn, đến mức mỗi người ở đây đều có thể nghe rất rõ ràng.
Tư Tuyết nhếch miệng cười đầy khinh miệt, nhìn qua cũng đủ biết nghĩ gì.
Liếc mắt nhìn đám côn đồ đang đưa ánh nhìn thô tục về phía mình, Nhạc Trúc Hạ bất giác rùng mình.
- Van cầu anh, xin anh, cứu tôi lần này, được không?
Giọng Nhạc Trúc Hạ khàn đặc.
- Từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ có ý nghĩ khác nữa, anh muốn cái gì, tôi sẽ làm thế đó, tôi sẽ ngoan ngoãn mà, anh muốn tôi cười, tôi cười, anh muốn tôi khóc, tôi sẽ khóc.
- Nhạc Trúc Hạ, em cũng mặt dày thật đấy!
Tần Việt có vẻ lạnh nhạt, nhưng giọng điệu lại khác xa, thập phần thoải mái.
- Em có thật lòng muốn không?
Trúc Hạ bị hắn lăng nhục, đã mấy lần định ném điện thoại đi, ánh mắt cô mờ mịt, chỉ muốn nhắm lại, để không ai nhìn thấy bi thương trong đó.
- Phải như thế nào anh mới bằng lòng cứu tôi, chỉ cần anh nói ra, điều gì tôi cũng bằng lòng.
- Ha...
Hắn cười hết sức nhẹ nhàng.
- Trên người em thật sự chẳng có gì hấp dẫn tôi ngoài thân thể em, em nói làm sao bây giờ?
Tính tình cô quá bướng bỉnh, lại không biết hạ mình lấy lòng đàn ông, mấy ai có thể chịu được?
Nếu không phải vì khuôn mặt tuyệt mỹ và dáng người hoàn hảo, chẳng biết hắn đã vứt cô vào xó xỉnh nào rồi.
- Chỉ cần anh nói, điều kiện gì tôi cũng đáp ứng.
Ánh mắt cô sau khi nói ra những lời này chỉ còn trống rỗng và tuyệt vọng, tia sáng cuối cùng đã biến mất, cho dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt cũng không tìm thấy nữa.
- Nhạc Trúc Hạ, tính em quá cứng nhắc, tôi không thích, như vậy đi, em nói cho tất cả những người ở đó biết, lần đầu tiên của em, lần đầu tiên em rên rỉ dưới thân tôi ra sao, tôi sẽ cứu em!