- Tôi....tôi không có ý đó đâu thưa Tần tổng! Xin ngài đừng hiểu lầm.
Bầu không khí đang càng lúc càng trở nên căng thẳng thì có một nữ ngôi sao tay cầm ly vang đỏ, nhẹ nhàng đi lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở chỗ Tần Việt.
Cánh tay trắng trẻo nõn nà không an phận của cô ta lại chẳng chút e dè hay sợ sệt mà vòng lên cổ hắn, cất giọng đầy nũng nịu:
- Tần thiếu a~, anh thật vô tâm, người ta gọi điện hay nhắn tin anh cũng không thèm trả lời~
Nhạc Trúc Hạ ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, hình như thấy cô gái này có hơi quen mắt, hình như cô ta là minh tinh đang hot gần đây thì phải.
Sớm biết ở đây có nhiều ngôi sao như vậy, cô đã mang máy ảnh đi để chụp lén, không chừng cũng kiếm được bộn tiền đấy chứ.
Tần Việt thấy cô ta như vậy cũng chẳng hề đẩy ra, ngược lại còn có một số hành động hết sức mờ ám. Hắn đưa tay vỗ vỗ mông cô ta mấy cái, ra chiều dụ dỗ nói:
- Đừng quấy rối, đêm nay tôi còn phải đích dẫn người bên cạnh đi thưởng thức thế nào gọi là "thiên đường" rồi!
Cô gái đó nghe vậy, liền lập tức liếc xéo Nhạc Trúc Hạ một cái, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường, không vui.
- Tần thiếu, anh đổi khẩu vị từ khi nào thế? Anh bây giờ lại thích ăn thỏ con sao?
Tần Việt nghe thế thì nhếch mép cười, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ không đứng đắn nhìn sang cô, đáp:
- Đúng vậy, đêm nay là đêm của riêng thỏ con thôi….....
Lời nói của hắn mang theo đầy ẩn ý, châm chọc.
- Không muốn, người ta không đồng ý đâu!
Cô gái đó vẫn không buông tha, tiếp tục mè nheo Tần Việt:
- Mấy người quả là đáng ghét, đi tìm con thỏ đó mà lại không tìm đến em. Tần thiếu, em không biết đâu. Em mặc kệ con thỏ đó, đêm nay em nhất định phải cùng anh thưởng ngoạn nha~
Gương mặt Tần Việt lại giãn ra thành một nụ cười mỉa mai châm chọc, hắn chán ghét nhất chính là loại phụ nữ dễ dãi, tham tiền này, hắn hơi cúi đầu nói với cô ta toàn những câu chẳng chút tình nghĩa nào:
- Tôi thực sự đã thưởng thức cô đến mức phát ngán rồi. Mà lại không chỉ mình tôi, tất cả bọn họ đều có chung cảm nhận như vậy, chính là chán ngấy đi được. Tôi, đương nhiên phải thích con thỏ non đó hơn cô rồi.......
Nói xong liền thẳng tay vung một cái, khiến cô ta sợ hãi kêu một tiếng, rồi mất thăng bằng mà ngã về phía cánh cửa.
Cô ta do quá bất ngờ, nên đã làm rơi ly rượu trên tay. Ly rượu rơi xuống, mùi hương khẽ lan tỏa, cùng lúc đó bắn lên đôi giày da thượng hạng của hắn.
Trong nháy mắt, một luồng khí lạnh bỗng tràn vào, khuôn mặt hắn dần trở nên u ám đến không thể tả.....
Hơi lạnh giá băng nhanh chóng nuốt chửng cả bầu không khí ồn ào náo nhiệt, luồn lách vào cả những ngóc ngách nhỏ nhất của căn phòng.
Trong phòng nghỉ, tiếng cười, tiếng nói chuyện, mọi âm thanh đã từng tồn tại trong giây phút trước cứ thế mà dần dần biến mất.
Dường như, mọi người đều cảm nhận được sự nguy hiểm đang lan tràn khắp không gian, liền cùng quay đầu về phía cửa.
Nhạc Trúc Hạ đứng bên cạnh nhìn thấy rượu đỏ thấm lên đôi giày da sáng bóng của hắn thì cô cảm thấy bất an thay cô ta.
Trong đám người, đã sớm có tiếng xì xào bàn tán của mấy ngôi sao nữ.
Tuy hắn không hé răng nói đến nửa chữ, nhưng cả người lại tỏa ra hơi lạnh thấu đến tận tâm can, khiến kẻ khác không rét mà run, vô cùng bất an.
Khúc Thiên chính là người giúp Tần Việt quản lí hộp đêm này, đứng cạnh hắn cũng mang vẻ mặt im lặng đến lạnh người, đằng sau họ còn có vài tên vệ sĩ vận đồ đen và người "quản gia tư nhân".
- Ngài… thật ngại quá, để tôi lau rượu giúp ngài.
Viên quản gia mặt cắt không còn giọt máu, chậm rãi tiến lại, vừa muốn ngồi xổm xuống thì bị Khúc Thiên ngăn lại.
- Bất cứ ai không có lệnh của ngài Tần thì không được phép tiếp cận.
- Thực vô cùng xin lỗi, xin lỗi ngài!
Quản gia nghe thế lại bày ra bộ dạng lúng túng, chân tay như thừa thãi, vẻ mặt bối rối không biết làm thế nào cho phải.
Tần Việt cũng không để ý đến gã vừa nãy nữa, ngược lại nhìn về hướng nữ minh tinh ở phía cửa đang phát run, chậm rãi khoát tay bảo:
- Cô lại đây!
Nữ minh tinh đó biết cô ta đã đắc tội với hắn thì liền nở nụ cười lã chã làm lành.
- Ngại quá, vừa nãy tôi thật sự không cố ý làm đổ rượu........
- Liếm khô đi…
Tần Việt trầm giọng nói, ngữ điệu không có chút hơi ấm, hắn vốn không phải người thích nghe những lời giải thích dài dòng.
- Cái gì!
Cô ta kinh ngạc đến tột độ.
Đương nhiên không chỉ mình cô ta mà tất cả những người còn lại cũng kinh ngạc không kém.
Không ai dám đứng lên giúp cô ta hòa giải vì mọi người đều biết người đang toát ra uy quyền tuyệt đối này chính là Tần Việt, tốt nhất là bọn họ không nên day vào để tránh chuốt phải phiền phức.
Khúc Thiên tiến lên, nắm lấy mái tóc xoăn dài của cô ta một cách thô bạo, không thương tiếc, đem cô ta quỳ xuống trước mặt Tần Việt.
- Mau liếm khô giày cho Tần thiếu.
- Mau lên! Cô đang làm phí thời gian của Tần thiếu đấy!
Một tên vệ sĩ ở phía sau lớn giọng quát.
Nữ minh tinh đã bắt đầu khóc, khóe mắt cô ta đã ướt đẫm nước mắt, nén nỗi nhục lại càng thêm sợ hãi.
Cô quay đầu lại cầu xin sự cứu giúp từ đám đàn ông mà cô ta đã ngủ cùng, nhưng đáp lại chỉ là những ánh nhìn né tránh hoặc khinh thường.
Cô ta không còn cách nào khác, đành cúi người xuống, nhắm mắt lại, liếm sạch chỗ rượu trên đôi giày da giống như một con chó.