Vừa chỉ nghĩ đến chuyện đó, bàn tay hắn đã nhanh nắm lại thành quyền, Tần Việt tựa đầu vào thành ghế, hai chân vắt chéo toát ra khí soái của một con sói vô cùng nguy hiểm cùng với vẻ đẹp ma mị của hắn.
Nhắm mắt định thần một lúc lâu, tay hắn dần buông lỏng ra, nhịp nhịp lên thành ghế, cả hai người không ai nói chuyện làm cho bầu không khí như ngưng đọng lại.
Bỗng Tần Việt vứt điếu xì gà đang hút dở dang xuống đất, hắn đứng thẳng người dậy đi nhanh ra ngoài cửa rồi đóng mạnh cửa lại.
Tâm tình hắn đang rất kích động, hắn muốn nhanh đến để giày vò người phụ nữ chết tiệt đó. Người phụ nữ này vậy mà dám có ý định chống đối hắn. Rốt cục, hắn có điểm gì không tốt chứ. Càng chống đối hắn lại càng có hứng thú với cô hơn.
Giản Mộc đứng đó thấy hết thẩy nhưng cũng chẳng dám đi theo, anh chỉ ngậm ngùi đứng đó, anh chỉ giúp cô được đến mức này thôi, còn lại thì nhờ vào vận may của cô vậy.
Trong chiếc lồng sắt vàng lóa mắt, Nhạc Trúc Hạ nhìn qua như một xác sống, yếu ớt, đôi mắt ướt đẫm nước mắt vô hồn, cô cuộn người lại ở trong một góc, đôi môi khô nứt nhợt nhạt, tay chân đầy rẫy vết thương do cọ xát mà ra, máu khô còn dính lên cả bộ váy ngủ màu hồng, bộ dạng thê thảm đến đáng thương.
Đây là cảnh đầu tiên Tần Việt nhìn thấy khi bước vào căn phòng hắc ám này. Thoáng chốc, trong đôi mắt hổ phách của hắn xoẹt qua tia đau lòng nhưng cũng rất nhanh trở lại lãnh đạm như cũ.
Nhạc Trúc Hạ ngồi ngây ngốc ở chỗ đó, nước mắt làm mơ hồ tầm mắt mà ngơ ngác nhìn hắn, tựa như là lần đầu tiên nhìn thấy hắn vậy.
Trong tầm mắt mơ hồ, trang phục của hắn chỉnh tề, khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ, đường nét thâm thúy, ngũ quan kiệt xuất, mày kiếm sẫm màu phía trên đôi mắt vừa sâu mà mà cũng vừa lạnh.
Chiếc lồng sắt được mở ra, vài tên vệ sĩ cũng ngay lập tức lui ra ngoài canh gác, chẳng dám ở lại quấy nhiễu.
Tần Việt đi vào bên trong lồng, đứng trước mặt Nhạc Trúc Hạ một lúc lâu, sau nửa ngồi xổm xuống. Đôi mắt u lạnh của hắn không hề chớp, nhìn chằm chằm đôi mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô.
Nhạc Trúc Hạ chợt hoảng hốt, khẽ co người lại, ánh mắt cô nhìn hắn như một con búp bê sứ trắng vô hồn....
Tần Việt ánh mắt lạnh lẽo trở lại, hắn nâng ngón tay chạm chiếc cổ trắng ngần đến trong suốt của cô.
- Mảnh thật!
Cảm nhận mạch cô yếu ớt đập thì hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt cũng bớt đi vài phần lạnh lùng, từ đầu ngón tay hắn truyền đến cảm giác mong manh, ấm áp của mạch đập, sợ rằng hắn chỉ cần dùng chút lực đạo cũng có thể cướp đi sinh mạng của cô bất cứ lúc nào.
Bàn tay to của hắn khẽ kéo cô lại gần mình, vòng tay qua người ủ ấm cơ thể đang run rẫy vì lạnh, vì đói và vì sợ hãi của cô.
Toàn bộ thân mình Nhạc Trúc Hạ mềm oặt như cọng mì ngả dựa vào lồng ngực rắn chắc, cường tráng của hắn, cô yếu ớt, sức lực toàn bộ như đã bị rút cạn tới mức âm.
Khuôn mặt cô chôn trong lòng hắn, mái tóc hạt dẻ hơi lộn xộn, mềm mại che khuất đi bờ vai nhỏ nhắn mảnh khảnh. Chỉ mới mấy ngày không ăn uống đầy đủ gì, hai gò má cô đã hơi hóp lại, nhợt nhạt quá mức. Đôi mắt mệt mỏi mà từ từ thiếp đi, khóe mi vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt.
Cô quá kiệt sức nên không phản kháng gì được, mặc hắn muốn làm gì thì làm, cô bây giờ chỉ muốn chợp mắt một lúc.....
Tần Việt khẽ yên lặng quan sát gương mặt của cô, lại chuyển tầm mắt đến tay và chân, nơi đâu cũng đều có vết trầy xước đến chảy cả máu. Hắn cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô lên mà nhẹ nhàng vuốt ve.
Bàn tay cô thực vô cùng mềm mại, mịn màng. Trong lòng hắn lại nổi lên một chút bất an…như thế này, thật giống người đàn bà chết tiệt kia. Tần Việt lại một lần nữa nhìn về người con gái trong lòng thì đôi mắt hắn thực căng thẳng. Hắn sợ mình sẽ không quên đi được quá khứ nỗi ô nhục bị phụ nữ đùa bỡn đó mà vô thức ra tay giết chết người con gái này mất.
Tần Việt lấy trong túi ra chiếc chìa khóa được làm bằng váng sáng chói, hắn mở xích chân ra cho Nhạc Trúc Hạ rồi ôm cô trở về phòng để Ana giúp cô thay quần áo, bôi thuốc cho vết thương.
Sau khi ý thức mơ hồ bản thân được người khác tắm rửa sạch sẽ và bôi thuốc lên vết thương. Nhạc Trúc Hạ yên giấc trên chiếc giường ngủ rộng lớn. Đến khi cô tỉnh dậy thì trời cũng đã ngả tối rồi.
Cô mệt mỏi bước chân xuống giường, Nhạc Trúc Hạ vô ngạc nhiên khi thấy các vết thương đã được xử lí qua tỉ mỉ, ở tay và chân cũng đã được bôi thuốc cho giảm sưng hẳn, đúng là thuốc đắt tiền có khác.
Cô bất chợt nghĩ, không ngờ Tần Việt cũng không hẳn là quá vô tình như mọi người đồn thổi, ít ra hắn cũng cho người hầu hạ cô thật chu đáo......