Đàn ông là vậy ấy mà, chỉ cần phụ nữ giả vờ yếu đuối, ngon ngọt một chút thì sẽ liền không nhịn được, động lòng mà nghe lời theo răm rắp.
Nghe thấy Tư Tuyết nói vậy, Nhạc Gia Lâm lại ngày càng ghét cay ghét đắng cô hơn.
- Em đừng có hiền lành như vậy! Nhạc Gia Lâm khẽ quát nhẹ với Tư Tuyết.
Trong lòng ông, Tư Tuyết chính là một nữ nhân yếu đuối mong manh, rất dễ bắt nạt nên mới dễ dàng bị một đứa bé ranh ma bắt nạt như vậy!
Tư Tuyết sụt sịt, giả vờ khó xử mà lên tiếng:
- Em cũng biết mọi người rất dị nghị với mối quan hệ mẹ kế - con chồng này mà, em chỉ là muốn làm mọi người thay đổi quan điểm của mình thôi. Con anh cũng là con em, em muốn đối tốt với nó một chút!
Nhạc Gia Lâm quay sang, chân mày khẽ nhíu lại hỏi:
- Em hiền lành vậy mà ai dám dị nghị ?
Nói rồi, ông bất giác xoay người, chạy thẳng lại chỗ Nhạc Trúc Hạ đang nấu cơm mà tát cho cô một phát mạnh vào má.
“Chát"
- Á...
- Đồ cái thứ nhiều chuyện. Mày ra ngoài kể xấu dì đúng không? Tao đúng là nuôi ong tay áo mà!
“Chát....chát...chát...."
Từng cú tát như trời giáng vào gương mặt xinh đẹp của Nhạc Trúc Hạ, cô đau đớn khóc òa lên càng làm cho con quỷ đội lốt người kia thêm phần hăng say mà không ngừng vung bạt tay vào con gái ruột của mình, cũng không biết rốt cuộc là tát vào mặt cô bao nhiêu cái, chỉ biết.....
Mãi cho đến khi Tư Tuyết thấy không ổn rồi thì mới chạy lại cản Nhạc Gia Lâm ra.
Thật ra bà ta cũng chẳng muốn giúp gì cô đâu. Chỉ là sợ cô chết thì ắt chẳng phải là người mẹ kế như bà ta sẽ bị gieo tiếng xấu sao?
Với cả, nếu đánh Nhạc Trúc Hạ chết rồi thì bà ta sẽ không còn ai để bắt nạt nữa, như vậy sẽ không thú vị chút nào!
Tư Tuyết giả vờ hạ giọng, dịu dàng quan tâm nói;
- Thôi được rồi, đừng đánh nó nữa, nếu nó chết rồi thì không phải người ta sẽ nói em và anh ức hiếp nó sao?
Nhạc Gia Lâm nghe Tư Tuyết nói, tựa hồ thấy có phần đúng, liền thôi không đánh Nhạc Trúc Hạ nữa mà trừng mắt quát thẳng vào mặt cô:
- Đây là lần đầu cũng như lần cuối, nếu tao mà còn thấy mày bép xép với người khác nữa thì tao sẽ cho mày đi gặp mẹ!
- Liệu hồn mày đó!
Nói rồi, Nhạc Gia Lâm quay sang dìu Tư Tuyết rời đi.
Nhạc Trúc Hạ nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo mà thân thể nhỏ bé run rẩy không thôi. Trái tim cô như đã chết lặng khi chính người cha ruột lại đối xử với mình như thế!
Lúc rời đi, Tư Tuyết đã len lén quay đầu về phía Nhạc Trúc Hạ đang nằm, trên môi mỏng kia nhếch lên một nụ cười của kẻ chiến thắng. Hàm ý, đừng bao giờ chọc giận bà ta, bởi chỉ dựa vào cô mà chống đối bà ta thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá!
Dần dần, Nhạc Trúc Hạ ít nói hẵng đi, suốt ngày cứ lầm lầm lì lì, chẳng dám nói gì, cũng chẳng thể phản kháng, cuộc sống đối với cô chẳng khác nào địa ngục trần gian cả.
Một đứa trẻ chỉ mới lên năm nhưng lại chịu nhiều tổn thương như vậy, quả thật là quá bi ai!
Ít lâu sau, đứa bé trong bụng Tư Tuyết cuối cùng cũng chịu ra đời, trái với Nhạc Trúc Hạ trắng trẻo, xinh đẹp động lòng người, đứa con này của Tư Tuyết - Nhạc Y Giang càng lớn thì da dẻ càng đen thấy rõ, luận về nhan sắc thì rõ ràng là Nhạc Trúc Hạ hơn hẳn vạn lần.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, tính cách lại vô cùng méo mó, nhân sinh thì vô cùng lệch lạc và sáo rỗng.
Ấy vậy mà Nhạc Y Giang lại được dành hết mọi sự chú ý của người trong nhà. Nhạc Gia Lâm vô cùng yêu quý đứa con sau này, Nhạc Y Giang muốn gì thì được nấy, còn cô, không khác gì người hầu của cái Nhạc Gia này! Rõ ràng cô mới chính là đại tiểu thư của cái Nhạc Gia này!
Đến tuổi đi học, Nhạc Trúc Hạ thì phải học một ngôi trường nhỏ của quận, nhưng còn Nhạc Y Giang thì chẳng thông minh bằng một góc của cô nhưng lại được Nhạc Gia Lâm cho học trường quốc tế nổi tiếng của thành phố. Đương nhiên, học thì chẳng bằng ai nên ít lâu sau, bị nhà trường đuổi học thẳng.
Đáng lẽ, cô còn không được đi học đâu, nhưng vì hàng xóm thương tình mà báo cáo chính quyền, ông ta sẽ sợ đi tù nên mới cho cô đi học nhưng mà một chút can tâm tình nguyện cũng chả hề có!
Nhạc Trúc Hạ rất thông minh, học một hiểu mười, thế nên Nhạc Gia Lâm càng thấy ngứa mắt Nhạc Trúc Hạ hơn, ông ta luôn cố tìm mọi cách để ngăn cản cô đi học. Cũng một phần vì sợ cô biết chữ nhiều thì ông ta sẽ khó mà hành động.
Nhạc Gia Lâm và Tư Tuyết cùng nhau hợp sức bốc lột cô triệt để nhất. Mỗi ngày, sau khi đi học về, Nhạc Trúc Hạ đều phải dọn dẹp căn nhà to lớn này, nấu cơm cho bọn họ ăn rồi mới được đi học bài. Vẫn chưa đủ, ngày nào cũng bị la mắng, đánh đập bầm dập đến sưng hết cả người.
Cho đến khi cô không thể chịu được nữa, tìm cách bỏ trốn thì đều bị bắt được, bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, thậm chí là bị gãy cả chân. Vài lần như vậy, Nhạc Trúc Hạ cuối cùng cũng đành từ bỏ, cô cam chịu và chấp nhận số phận hẩm hiu của mình.
Cứ như thế sống qua ngày, cảm giác cô đơn, lạc lỏng đã không còn nữa, cô đã chai lì với thứ được gọi là cảm xúc, sự tồn tại của cô như một sự vô hình đối với bọn họ.
Trong chính căn nhà của mẹ mình, cô chẳng khác nào một con hầu, ai kêu gì làm nấy, không phản kháng, cũng không kêu ca điều gì....
Thắm thoát cái cũng đã được gần mười hai, mười ba năm sau……
Lúc này Nhạc Y Giang cũng đã tròn mười tám tuổi, còn Nhạc Trúc Hạ cũng đã hai mươi hai tuổi. Dẫu đã lớn như vậy, nhưng tính cách của Nhạc Y Giang vẫn không khác hồi nhỏ là mấy, thậm chí có phần hơn chứ không kém.
Năm chỉ mới mười sáu tuổi thôi thì đã thường xuyên tới hộp đêm chơi rồi, cờ bạc, hút thuốc, rượu chè, tụ tập đều có đủ hết cả.
Nhạc Trúc Hạ cũng đã tốt nghiệp một trường đại học danh giá về ngành thiết kế thời trang, cô cứ nghĩ mình phải ráng học thì mới có thể thay đổi được cuộc đời, nhưng đến khi học xong rồi thì cô vẫn chưa đi tìm việc vì Nhạc Gia Lâm không cho cô đi.
..............
Lúc này, trong phòng, một cô gái đang ôm một bên chân trái của mình mà co quắp người lại, mồ hôi nhễ nhại thấm ướt cả áo, gương mặt trắng bệch không có chút sức sống, cô vô cùng đau đớn, cũng nhờ ơn của Nhạc Gia Lâm mà mỗi lần trời trở lạnh là chân trái cô lại vô cùng đau nhức, khó chịu.....
Mỗi lần như thế cô đều cố gắng gượng cho qua cơn đau.
Người thân sao ? Gia đình sao ? Bạn bè sao ? Không ai cả ! Không một ai là quan tâm đến cô cả, dù biết cô đau đớn đến chết đi sống lại nhưng không ai hỏi thăm cô một câu nào hay nhờ bác sĩ đến khám cho cô.
Lạnh lùng, vô tâm, tàn nhẫn!