Chung Lê không biết Tân Nghiên có lần đối thoại này với dì Ngô, nhưng buổi tối sau khi mẹ và bà nội rời đi, cô nhìn thấy dì Ngô nhận tổ yến, liền hiểu.
Cho dù là ảnh hưởng của Phó Văn Thâm cũng tốt, cảnh cáo của Tần Nghiên cũng được, dì Ngô chăm sóc Chung Lê đã không còn nửa lời oán hận, cũng để tâm hơn rất nhiều.
Mặc dù không cẩn thận bằng thím Trần, yêu thương Chung Lê trong lòng, nhưng cũng gọi là tận tâm tận lực.
Đương nhiên, Chung Lê nhìn ra được, bà ta vẫn không thích mình.
Nói sao đây.
Giống như vợ chồng cô tương kính như băng, chỉ duy trì hòa bình bên ngoài, thiếu sót sự giao lưu cộng hưởng tâm hồn.
Một tuần sau, đến thời gian tới bệnh viện gỡ thạch cao.
Trước một đêm, Chung Lê đặc biệt nhắc nhở chuyện này với Lộ Hàng, để anh ta danh ra khoảng thời gian này trên lịch trình hăng ngày của Phó Văn Thâm, đưa mình đi bệnh viện.
Lộ Hàng khó xử bày tỏ: “Cô Chung, ngày mai Phó tổng có việc phải tham gia một bữa tiệc cực kỳ quan trọng, kết thúc đã là tám giờ tối, không thể cùng ngài đi bệnh viện được.”
Chung Lê hỏi ngược lại: “Tâm quan trọng của việc này, so với việc cùng vợ của anh ta đi bệnh viện dỡ thạch cao lại quan trọng hơn sao?”
Loại câu hỏi chết người này, làm sao Lộ Hàng dám thay. sếp của anh ta trả lời.
Anh ta như giải quyết việc chung nói: “Tôi sẽ chuyển lời tới Phó tổng, xem ngày mai có thể dành chút thời gian cùng ngài đi bệnh viện hay không.”
Nhưng sự nỗ lực giữ tính khách quan của anh ta, gặp phải Chung Lê, chính là học trò gặp nhà binh.
*ồ, vậy anh chuyển lời cho anh ta, người vợ xinh đẹp không thể tự lo liệu sinh hoạt của anh ta đi bệnh viện, nếu anh ta không có thời gian, vậy để anh cùng đi với tôi đi”
Chung đại tiểu thư rất am hiểu việc lùi một bước tiến hai bước, chậm rãi nói: “Có điều đến lúc đó phải bế tôi lên lầu, cơ thể trợ lý chủ tịch Lộ đây có đủ sức không?”
Nghĩ đến lần trước khi Chung Lê “lùi một bước tiến hai bước”, ánh mắt Phó Văn Thâm nhìn anh ta, nhất thời Lộ Hàng toát hai hàng mồ hôi lạnh.
Lần này còn muốn bế công chúa, không biết bây giờ anh ta lập tức đi từ chức còn kịp không.
Ngày hôm sau, từ sớm dì Ngô đã giúp Chung Lê sắp xếp các lại vật phẩm và giấy tờ đi bệnh viện.
Chung Lê ngồi ở phòng khách, không hề lo lắng lật xem một cuốn tiểu thuyết.
Đồng hồ để bàn cứ mỗi tiếng lại đúng giờ thông báo một lần, qua 3 giờ, lại qua 4 giờ, cuối cùng quá trình chờ đợi buồn chán, 5 giờ kém.
Chung Lê đã xem xong hơn nửa cuốn tiểu thuyết, vẫn không có chút ý tứ muốn ra cửa.
Dì Ngô nhìn thời gian ngày càng muộn, đi qua khuyên cô: “Hôm nay cậu chủ có việc, bận quá không thể trở về, tôi cùng cô đi bệnh viện nhé!”
Từ cuốn sách Chung Lê ngẩng đầu lên, hướng bà ta mỉm cười: “Dì Ngô, dì đi cùng đương nhiên tôi cũng rất vui, thế nhưng tôi muốn chồng đi cùng.”
Dì Ngô nhìn kim đồng hồ càng ngày càng gần tới 5 giờ, không khỏi có chút lo lắng: “Sắp 5 giờ rồi, trễ chút nữa thì bác sĩ tan làm mất.”
“Không sao.” Chung Lê không nhanh không chậm lật một trang sách, cầm cốc nước lên uống một hớp, đặt xuống.
“Đừng lo.”
Dì Ngô sốt ruột thay cô.
Chỉ là dỡ thạch cao mà thôi, đi lại có xe đưa đón, có bà hầu hạ trước sau, bà cũng không hiểu vì sao đại tiểu thư nhất định phải chờ Phó Văn Thâm vội vàng về đi cùng cô, thật là có điểm không hiểu chuyện.
Nhưng bà ta không dám nói, khẩn trương đi đi lại lại vài vòng, thỉnh thoảng lại nhìn giờ.
5 giờ, chuông đồng hồ kêu. Dì Ngô thở dài, đi qua muốn khuyên nhủ.
Nếu Phó Văn Thâm có thời gian thì chắc chăn sẽ về rồi, đến bây giờ vẫn chưa về, nhất định là không nhịn ra được thời gian, cần gì phải cứng rẳn so đo.
Đúng lúc này huyền quan truyền đến tiếng mở cửa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!