Hứa Dịch Châu luôn cảm thấy có chuyện, cũng lười nói nhảm với anh ta, khi anh tìm đến quán bar, Mạnh Nghênh và Chung Lê đã uống quá chén, chụm đầu lại bàn cách ám sát anh và Phó Văn Thâm.
Mạnh Nghênh bình thường thích uống rượu và vui vẻ với đám của Trình Vũ Ngũ, nhưng trạng thái hôm nay rõ ràng là không ổn, đây không phải là chơi vui vẻ, đây là mua Say.
Hứa Dịch Châu muốn hỏi cô điều gì đó, nhưng Mạnh Nghênh rất chống cự, như thể cô không muốn nhìn thấy anh.
"Cô làm sao vậy?”
Hứa Dịch Châu đưa tay định chạm vào mặt cô, nhưng Mạnh Nghênh đã tránh ra, hết sức chống cự.
Anh nhìn thấy sự chán nản trong mắt cô, dừng lại một chút, năm lấy cổ tay cô và đưa cô đi.
Mạnh Nghênh kêu to giấy giụa, uống quá nhiều tay chân trở nên yếu ớt, sức lực cũng không bằng Sữa Bò không muốn chích ngừa.
Hứa Dịch Châu đưa cô ra ngoài quán bar, Mạnh Nghênh vẫn đang tập trung vật tay với anh.
Anh biết mình nên buông tay, nhưng những gì Trình Vũ Ngũ nói khiến anh suy nghĩ rất nhiều trên đường đến đây: Tại sao lại nói là anh đã làm tổn thương Mạnh Nghênh? Nếu Mạnh Nghênh thật sự vì anh mà đau lòng, vậy có phải chứng tỏ anh luôn ở trong lòng cô không?
Gió lạnh lướt qua khuôn mặt nóng bừng, Mạnh Nghênh tỉnh táo lại: "Anh buông tay ra."
Hứa Dịch Châu nới lỏng ngón tay, sau đó lại siết chặt: "Cô trả lời tôi một câu rồi tôi thả ra."
"Mạnh Nghênh..."
Gần đây anh đã gọi cô bằng rất nhiều biệt danh, chẳng hạn như Mạnh Nghênh Nghênh, Mạnh Đại Cường, Cường Cường, Cường Tử, nhưng anh hiếm khi gọi cô bằng tên trực tiếp.
Hứa Dịch Châu hỏi cô: "Có phải cô thích tôi không?”
Mạnh Nghênh lập tức phủ nhận: "Anh đùa gì vậy, sao tôi thích anh được."
"Cô không thích tôi, vậy sao cô biết mã số học sinh của tôi, còn nhớ đến tận bây giờ. Cô không thích tôi tại sao luôn tránh tôi cự tuyệt tôi." Hứa Dịch Châu hung hăng hỏi: "Cô không thích tôi tại sao lại đau lòng vì tôi?"
Mạnh Nghênh sững sờ một chút, giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức vùng vẫy: "Trước đây tôi từng thích anh, được chưa? Đã từng thích! Trước đây tôi thích anh, nhưng không có nghĩa là bây giờ vẫn thích anh.”
Cô nhấn mạnh một cách dứt khoát: “Tôi đã không còn thích anh từ lâu rồi”.
'Trong bóng tối nhìn không rõ hai mắt Hứa Dịch Châu, trầm mặc hồi lâu mới hỏi: "Từ khi nào?"
Mạnh Nghênh ngẩn ra. Anh lại hỏi: "Sao lại không thích nữa?"
Mạnh Nghênh nhớ lại cảm giác của mình khi nhìn thấy anh đứng cùng La Uyển Oánh, hoặc khi nghe bạn học nói rằng anh lại tặng La Uyển Oánh một món quà khác, tức giận nói: "Thay lòng đổi dạ không phải là bình thường sao? Anh là người không có tư cách hỏi câu này nhất."
“Những lời cô nói có hàm ý Hứa Dịch Châu bóp cổ tay cô, “Nói rõ ràng đi.”
Mạnh Nghênh lập tức ngậm chặt miệng không nói.
Hứa Dịch Châu tựa hồ không có ý định buông tha chuyện này, hỏi: "Tôi thay lòng đổi dạ khi nào?”
Mạnh Nghênh lấy tay che miệng.
“Nói đi.” Hứa Dịch Châu gỡ tay cô ra, giọng nói ôn nhu, “Tại sao cô lại ghét tôi, nói cho tôi biết đi.”
Mạnh Nghênh mím chặt môi, làm ra bộ dạng cứ dùng bất cứ hình thức tra tấn nào mà anh muốn, tôi thà chết chứ không phản bội tinh thần của tổ chức.
Hứa Dịch Châu tức giận cười to: "Nếu cô không chịu nói tôi sế hôn cô."
Mạnh Nghênh trợn tròn mắt, nhưng cô không muốn nói ra, lại sợ anh thật sự hôn mình, nên mở miệng nói hai chữ: “Không nói.”
Hứa Dịch Châu nắm lấy cổ tay cô khóa ra sau lưng, thừa dịp kéo cô về phía mình.
"Tôi thực sự phải hôn cô rồi."