Có lẽ là để đền bù sau mọi chuyện, Phó Văn Thâm ở nhà cả ngày, ngoan ngoãn nghe lời cô.
Chung Lê lê lết đến hơn 8 giờ, trở về phòng thay quần áo, Phó Văn Thâm đứng trong phòng thay đồ lặng lế quan sát.
Chung Lê liếc nhìn anh vài lần để xác nhận rằng anh không có ý định tránh.
"Em không còn chút riêng tư nào sao?”
Phó Văn Thâm im lặng một lúc, hỏi cô: "Em phải về à”
“Đúng vậy.” Chung Lê quay lưng cài khuy cúc áo, mấy lần đều không thành công, “Đã mấy ngày bà nội không gặp em rồi, hôm qua vừa trở về đã bị anh bắt cóc, bà sẽ nhớ em lắm.”
Phó Văn Thâm đi phía sau cô, lấy từ tay cô giúp cô thắt lại.
Mu bàn tay anh không tránh khỏi lướt qua da thịt, trên vai và lưng cô đều có dấu vết anh để lại, Phó Văn Thâm cúi đầu hôn lên vai cô.
Anh cũng giúp mặc áo len, mặc vào thường có xu hướng bị bung ra, Chung Lê vội vàng đẩy anh ra, quay người lại: “Không cần anh giúp nữa đâu, anh càng giúp. càng rối."
Khi Phó Văn Thâm đưa cô đến nhà họ Chung thì đã gần mười giờ.
Chung Lê xuống xe về nhà, anh đứng bên cạnh chiếc xe, thân hình đen kịt như sắp tan vào bóng tối.
Khi anh đến cửa, Chung Lê quay lại nhìn, rồi đột nhiên quay lại chạy lại, nhón chân hôn anh: "Đừng nhớ em quá nha."
Hôn xong muốn rời đi nhưng lại bị giữ lại, Phó Văn Thâm cúi đầu nhìn cô một lúc, giọng nói đều đều như: thường lệ nói: "Chắc không được rồi."
Giống như là kết quả của sự tính toán tỉ mỉ, bốn chữ này tuy thẳng thừng nhưng lại có sức lay động khó hiểu, Chung Lê không kìm được khóe miệng lộ ra vẻ đau khổ: “Thôi rồi, chắc em bị trúng độc của anh rồi, nghe những lời này thôi mà cũng cảm giác như thả thính."
Phó Văn Thâm đỡ mặt cô, cúi đầu hôn cô.
Tuyết trắng im lặng rơi xuống, như thể trời không lạnh chút nào, Chung Lê và anh đang dính nhau ở cửa thì nghe thấy ai đó hắng giọng.
Giọng nói của ông Chung từ cửa sổ lầu hai truyền đến, nghe có chút oán giận: "Thôi đủ rồi đó, tuyết đang rơi rồi, lát nữa A Lê bị cảm lạnh đông cứng người thì ai chịu đây?"
Sau đó, có một tiếng vang trầm, nghe giống như bà Chung đánh lên người ông ấy một cái, tức giận nói: "Ông làm gì vậy, đừng quấy rầy bọn chúng."
Ông Chung không phụ: ã đứng ở đó mười phút rồi, nó không lạnh thì A Lê cũng lạnh chứ."
Chung Lê cười trong vòng tay của Phó Văn Thâm, quay đầu lại và nói lớn: "Con về ngay đây, ông nội."
Cô chạy những bước nhanh vào nhà, ông Chung thấy người đã đi vào, đứng trên lầu và nói một cách hùng hồn với Phó Văn Thâm: "Kêu ông nội của cậu trả con ngựa cho tôi đi!"