Sắc mặt trưởng bối hai nhà thay đổi trong chốc lát, bà nội giật nảy mình, còn tưởng là cô có chuyện gì không vui, vội vàng dỗ dành: "Làm sao vậy A Lê, có phải
xảy ra chuyện gì rồi không, nói cho bà nội nghe."
Tần Nghiên cũng cau mày, hỏi cô: "A Lê, con có biết mình đang làm gì không?”
Chung Lê nói, "Con biết."
Sắc mặt của người nhà họ Phó rất khó coi, Đái Văn Lệ nhìn một mấy người họ và nói: "Đang yên đang lành sao tự nhiên không muốn kết hôn nữa."
Đến ngày hôm nay mới hối hận, Chung Lê mới biết mình đã phải chịu đựng bao nhiêu bất mãn, không chỉ nhà họ Phó mà ngay cả ông Chung và chú ba cũng cau mày.
Nhưng cô vẫn nhất quyết từ chối, trước sự tra hỏi của gia đình, cô đã đưa ra lý do: “Chúng con không hợp nhau lắm".
Trong toàn bộ quá trình, Phó Văn Thâm ngồi đối diện với Chung Lê, im lặng nhìn cô và không nói gì.
Bầu không khí hài hòa ban đầu dần suy giảm đến đóng băng, sau thời gian trầm mặc, ông nội Phó mở miệng, hỏi anh: "Con nghĩ thế nào."
Vẻ mặt của Phó Văn Thâm thường vô cảm, anh nói với Chung Lê: "Tôi tôn trọng quyết định của cô."
Chung Lê nhếch khóe môi, nở một nụ cười lịch sự: "Cảm ơn."
Không muốn nhìn thấy bất kì gương mặt khó coi nào trên bàn ăn nữa, cô đứng dậy và rời khỏi phòng.
Ngày hôm đó thật sự là một ngày tốt lành, thời tiết đặc biệt tốt, bầu trời trong xanh mây trắng lãng đãng.
Cô không cần phải đại diện cho nhà họ Chung để kết hôn với Phó Văn Thâm.
Nhà họ Chung sẽ không vì lợi ích của nhà họ Phó mà buộc phải hy sinh hạnh phúc cả đời của cô, ông bà nội trước đó đã hỏi ý kiến của cô, cô đồng ý lấy Phó Văn Thâm vì cô nguyện ý muốn.
Bước ra khỏi Bồng Lai Cư, Chung Lê đứng trên lề đường trước cửa và gửi một tin nhắn cho Phó Văn Thâm: [Chúc anh kết hôn với người mà anh thực sự thích]
Sau đó xóa kết bạn.
Vì cô hối hận về cuộc hôn nhân ngay tại đó nên hai nhà đương nhiên không vui vẻ, nhà họ Chung mang ơn rất nhiều, sau đó ông nội Chung đích thân đến nhà xin lỗi nhà họ Phó.
Mấy ngày sau đó, Chung Lê đều ở nhà, từ chối mọi lời mời và không có tâm trạng để làm bất cứ điều gì.
Mạnh Nghênh đang quay phim bên ngoài, bận rộn cả ngày, không có thời gian nói về tin nhắn riêng đó.
Trong thời đại dữ liệu lớn này, con người không có bí mật gì, khi bạn trò chuyện với bạn bè và đề cập đến một thứ gì đó, khi mở app mua sắm ra, nó sẽ tự đề xuất những món đồ đó.
Mấy ngày nay Chung Lê buồn bã, Tiểu gì đó Thư 24 giờ nghe lén cuộc trò chuyện của người khác, vẫn đang làm việc chăm chỉ và rất "ân cần" đề xuất một cuốn tiểu thuyết thế thân cho cô.
Cuốn tiểu thuyết này không thể nói là hay, nhưng tình cờ, cốt truyện phù hợp với cô một cách khó hiểu.
Chung Lê đã mất hai đêm, một hơi đọc hết toàn bộ câu chuyện, bởi vì quá nhập tâm mà tức giận đến bốc. hỏa, cô ước mình có thể lao đến trước mặt Phó Văn Thâm và đánh anh ta để trút giận.
Ngày hôm sau khi Mạnh Nghênh trở lại, họ đã hẹn gặp nhau, liên tục mấy ngà ngủ không ngon nên Chung Lê phản ứng hơi chậm, không lâu sau khi rời khỏi nhà đã gặp tai nạn xe hơi.
Có lẽ hai ngày trước cô đọc tiểu thuyết nhiều quá nên va chạm này trong đầu cô nhầm tưởng tình tiết trong tiểu thuyết là hiện thực.
"Người gửi tin nhắn riêng cho cậu là ai? Cậu có biết không?" Mạnh Nghênh có chút khó chịu.
"Tài khoản ẩn danh." Chung Lê nói, "Ngày hôm sau tớ đã nhấp vào trang chủ của cô ấy, đã bị xóa rồi."
Lông mày Mạnh Nghênh nhíu thành một đường, trầm mặc một hồi: "Cậu nói xem, chuyện này có liên quan đến Tống Thanh Mạn không?"
Người này đã tốn nhiều công sức như vậy để phá vỡ hôn ước của Chung Lê với Phó Văn Thâm, cô ta nhất định sẽ được lợi, chắc chắn sẽ không phải rảnh rỗi sinh nông nổi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!