Trở lại Vịnh Thiên Phụ, Chung Lê ngồi yên trên ghế, chờ Phó Văn Thâm đến mở cửa xe giúp mình.
Cô đưa tay cho anh, Phó Văn Thâm từ từ nắm lấy, lúc này cô mới chậm rãi bước chân ra khỏi xe.
Phó Văn Thâm cầm tay cô không buông, cùng cô đi vào thang máy.
Hôm nay đi đôi giày này hơi đau chân, Chung Lê dồn toàn bộ sức nặng trên người mình lên người Phó Văn Thâm, yếu ớt nói: "Ông xã, chân em đau, anh ôm em đi."
Rõ ràng đã vào thang máy, cô không cần phải đi bộ.
Hôm nay Phó Văn Thâm đúng là ngoan ngoãn nghe lời cô, anh thực sự ôm lấy cô, Chung Lê cũng thuận tay ôm cổ anh.
Về đến nhà, cô cũng không xuống, một tay ôm lấy Phó Văn Thâm, một tay duỗi ra đẩy cửa.
Phó Văn Thâm ôm cô vào cửa, đặt cô lên tấm đệm mềm mại, Chung Lê lại nhấc chân lên, làm nũng bảo anh cởi giày cao gót giúp cô.
Phó Văn Thâm giúp cô cởi giày, chân phải cô đặt lên đùi gối anh, chiếc váy đỏ lộng lẫy cũng vì thế mà xốc lên, để lộ ra đôi chân trắng nõn.
Chiếc lắc chân tinh xảo trên chân cô cũng theo động tác của cô mà chuyển động.
"Ông xã, cái này cũng phải cởi chứ."
Phó Văn Thâm nửa ngồi trước mặt cô, ngước lên nhìn.
Hệ thống sưởi trong nhà lan tỏa hơi ấm, xua tan cái lạnh bên ngoài, căn phòng cũng tràn ngập hơi ấm.
Dường như cô không biết chân mình xinh đẹp như nào, quyến rũ thế nào nếu tháo chiếc lắc chân kia xuống.
Cô chỉ coi việc sai vặt anh làm thú vui, đương nhiên là không có phòng bị gì cả.
"Chung Lê." Phó Văn Thâm bỗng nhiên lên tiếng.
Chung Lê ngẩng đầu nhìn anh.
Giọng Phó Văn Thâm giống hệt con người anh, tĩnh lặng như nước, lúc này lại như có gì đó đang ẩn giấu, khuấy động lên mặt nước yên tĩnh.
Anh nói: "Em cảm thấy anh kiên nhẫn đến đâu?"
"Mới làm vài chuyện mà anh đã không kiên nhẫn rồi."
Chút cảm động của Chung Lê dành cho anh lúc ở bữa tiệc đã giảm đi một nửa, cô hừ nhẹ một tiếng, thu chân phải lại: "Thôi, tự em cũng làm được."
Chân phải vừa mới nhấc khỏi đùi gối anh liền bị nắm lấy. Lòng bàn tay Phó Văn Thâm ấm áp, ngón tay nắm chân cô dùng sức hơi mạnh.
Ánh mắt anh nhìn cô hoàn toàn không giống ngày thường, Chung Lê hỏi: "Anh làm gì vậy?”
Phó Văn Thâm không nói chuyện, đặt chân cô lên đùi mình.
Anh rũ mắt, ngón tay anh chạm tới khóa ở mặt sau chiếc lắc chân, nới rộng ra rồi hai tay nắm lấy hai đầu dây trang sức, chậm rãi bỏ ra khỏi chân cô.
Sau khi tháo lắc chân, Chung Lê muốn rụt chân lại, Phó Văn Thâm tiện tay ném chiếc lắc chân lấp lánh sang một bên, một tay vòng qua eo cô, nhấc cô lên khỏi ghế.
Anh ôm Chung Lê đi vào phòng khách, ném cô lên sô pha không chút lưu tình, ngay cả cơ hội đứng dậy Chung Lê cũng không có, anh cúi người xuống, tay phải năm chặt cằm cô.
Dì Ngô nghe thấy tiếng động khi hai người trở về, bà †a ra khỏi phòng ngủ, muốn hỏi có cần bà ta nấu bữa khuya không thì nhìn thấy cảnh này, bà ta vội vàng quay lại.
Đèn phòng khách chưa kịp mở, ánh sáng từ lối vào cũng hạn chế, nhợt nhạt chiếu rọi ở nửa bên mặt Phó Văn Thâm, vẽ nên một ranh giới sáng tối rõ rệt.
Chung Lê bị bao phủ trong bóng dáng anh, trong không gian chật hẹp chỉ có thể nghe thấy hơi thở của anh, ngửi được mùi sạch sẽ của loại nước cạo râu nào đó trên người anh.
Chung Lê cảm nhận được nguy hiểm, sự nguy hiểm khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Nếu cô đoán không sai, lúc này Phó Văn Thâm muốn hôn cô?
Anh thủ thân như ngọc bây giờ lại dao động sao?
Dường như để kiểm chứng phán đoán của cô, Phó Văn Thâm nắm lấy cằm cô, chậm rãi cúi đầu.
Chung Lê ngửa mặt, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang tới gần, nhưng đến giữa đường, Phó Văn Thâm bỗng nhiên dừng lại.
Chóp mũi anh gần như sắp chạm phải cô, nhưng rồi lại dừng lại mà không tiếp tục nữa.
Chung Lê chớp mắt.
Ngón tay Phó Văn Thâm vuốt ve gò má cô, nhìn thẳng vào sâu trong mắt cô, giống như dã thú ngủ đông, nhưng lại không hề công kích.
Im lặng chờ đợi một lúc, Chung Lê bỗng nhẹ nhàng nhích lên.
Môi cô chạm môi anh, chạm nhẹ một chút tức lùi về.