Khi Chung Lê ra khỏi nhà vệ sinh, Phó Văn Thâm vẫn đứng ngoài cửa.
Bên cạnh bức bình phong là một chiếc kệ màu đen gắn vào tường, trên đó đặt một số đồ trang trí bằng kim loại.
Anh lặng lẽ đứng trước chiếc kệ đợi cô, dáng người cao †o, thẳng vút như cây tùng.
Sự phân chia sáng tối khiến đường nét trên gương mặt anh trở nên lập thể hơn, mí mắt khép hờ che đi đôi mắt sâu thẳm, không kể đến những thứ khác, khuôn mặt này cũng đủ để mê hoặc người khác.
Chung Lê bước đến gần anh và nhìn chăm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của anh.
Phó Văn Thâm nheo mắt nhìn cô, đứng như trời trồng. Sau khi nhìn một lúc, Chung Lê hỏi: "Ông xã, sao. hôm nay anh tốt quá vậy?"
Phó Văn Thâm hỏi ngược lại: "Trước đây tôi không tốt sao?"
Trước đây có tốt hay không chẳng lẽ anh không biết sao?
Chung Lê cười tủm tỉm nói: "Trước đây cũng tốt, nhưng hôm nay càng tốt hơn."
Khi bữa ăn kết thúc, Chung Lê đứng dậy theo Phó Văn Thâm và chu đáo hỏi: "Ông xã, anh có cần tiễn chị Mạn Mạn không?"
Phó Văn Thâm nhìn cô và trả lời: "Có người tiễn cô ấy." Chung Lê lại nhìn Tống Thanh Mạn: "Hôm nay anh ấy không thể tiễn chị, chị không phiên chứ?"
Phụ nữ có bản năng đánh hơi được trà xanh, nghe câu nói này sao lại có vị trà xanh như thế.
Khi lần đầu tiên Chung Lê gọi tiếng chị, trong lòng 'Tống Thanh Mạn chỉ nghĩ đến điều tốt đẹp, nhưng lúc này cô ta mới nhận ra "chị" chính là chị của trà xanh, trái tim cô ta lập tức tan nát.
Chẳng trách hôm nay lại có quá nhiều chuyện khác thường...
Tống Thanh Mạn nói: "Mọi người không cần phải lo cho tôi, có Tiểu Ngũ đưa tôi về là được rồi."
Chung Lê còn định nói điều gì đó, nhưng Phó Văn Thâm đã vắt áo của cô lên cánh tay, tay kia nắm lấy tay cô và nói với giọng bình thản: "Về thôi."
Chung Lê nghe thấy hai từ này rất yên tâm, ở trước mặt tiểu yêu tinh bảo cô về nhà, chắc là sẽ khiến tiểu yêu tỉnh tức giận lắm đây?
Cô rất hài lòng với cách xử sự của Phó Văn Thâm, cô mỉm cười vẫy tay với Tống Thanh Mạn: "Hẹn gặp lại chị vào ngày khác."
Sau đó cô bị Phó Văn Thâm nắm tay dắt đi.
'Tống Thanh Mạn nhìn bóng lưng của hai người đi cạnh nhau rời khỏi, Chung Lê bước trên đôi giày cao gói, chỉ thấp hơn Phó Văn Thâm nửa cái đầu, một khoảng chênh lệch khá đẹp.
Ngay cả dáng đi của cô cũng mang một vẻ đẹp. riêng, đôi giày cao gót dường như sinh ra là để dành cho cô, từng bước một dẫm lên không phải là nền nhà mà là trái tim con người.
'Tống Thanh Mạn kéo lấy Trình Vũ Ngũ: "Cô ấy thật xinh đẹp."
Trình Vũ Ngũ vẻ mặt đắc ý: "Đúng vậy, hay ra vẻ." Tống Thanh Mạn: "Anh Thâm không xứng."
Trình Vũ Vũ:?
Điều mà Chung Lê không ngờ là hai ngày sau tiệc tiếp đãi, Tống Thanh Mạn thực sự đã rủ cô đi chơi.
Khi đó, Mạnh Nghênh và Triệu Tỉnh Xán đang hỏi về kết quả cuộc gặp gỡ giữa cô và tiểu yêu tinh, Chung Lê đã kể cho họ nghe về mọi việc diễn ra trong đêm đó.
Triệu Tinh Xán có chút kinh ngạc: "Cô ta không làm gì cả sao? Hiền lành như vậy à?"
"Mới gặp mặt lần đầu, đương nhiên cô ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, cô ta thông minh hơn hai tên ngốc như hai người nhiều."
“Em rất thông minh đấy nhé?” Triệu Tinh Xán không phục, “Chị Nghênh Nghênh mới ngốc.”
"Em nói ai ngốc hả? Chỉ số thông mình của chị đây là 280." Mạnh Nghênh tức giận nói: "Triệu Tinh Xán, em muốn ăn đòn phải không?”
Triệu Tỉnh Xán tung đòn trí mạng: "IQ của chị là 280, cũng không thể đánh bại La Trà Xanh."
Mạnh Nghênh muốn ọc máu.
Tục ngữ vẫn nói, ba tên thợ giày vẫn có thể hơn Gia Cát Lượng, nhưng Chung Lê cảm thấy mình như là Gia Cát Lượng dắt theo hai tên thợ giày.
"Nhưng cô ta vẫn luôn nhìn chồng tớ, liếc mắt đưa tình như có rất nhiều chuyện muốn nói." Chung Lê nghĩ đến những cái nhìn của Tống Thanh Mạn ngày hôm đó, cô khẽ hừ một tiếng và nghiêm túc nhận xét: "Đó là một người ghê gớm."
"Cô ta thực sự có ý với Phó Văn Thâm sao." Mạnh Nghênh luôn đứng về phía Chung Lê vô điều kiện, cũng cau mày và rơi vào trầm tư, 'Vậy phải đối phó cho thật tốt mới được."
"Hả?" Chung Lê nhìn vào tin nhắn hiện lên trên 'WeChai: "Cô ta gửi cho tớ một tin nhắn WeChat."