Mưa ngoài cửa sổ đang tạnh dần nhưng bầu trời vẫn xám xịt.
Cơn buồn ngủ còn sót lại của Chung Lê bị lấn át bởi tiếng thùng bụi rơi xuống đất.
Nhìn những chuyện tốt đẹp mà Phó Văn Thâm, một tên cặn bã đã làm xem, bỏ bê cô 2 năm, giờ họ đang ngủ chung một phòng, dọa dì Ngô sợ như thế này đây.
"Chào buổi sáng, dì Ngô." Chung Lê chào bà.
“Chào buổi sáng...” Dì Ngô hoàn hồn, vội vàng cúi người thu dọn đồ đạc, “Bữa sáng đã chuẩn bị xong, nấu ._ cho cô món hoành thánh tôm tươi, còn có gà nếp lá sen và trứng lòng đào, hai hôm trước không phải cô nói muốn ăn bánh khoai mỡ cùng bánh đậu đỏ sao, tôi thử làm một ít, không biết có hợp khẩu vị không.”
“Dạ được.” Chung Lê đi về phía phòng ngủ chính: “Rửa mặt xong tôi sẽ ăn.”
Cơn mưa nhẹ kéo dài suốt buổi sáng không tạnh, khi Phó Văn Thâm ra khỏi phòng họp thì nghe thấy Lộ Hàng báo rằng Tam phu nhân của nhà họ Chung đến thăm và đang đợi ở khu vực tiếp tân của sảnh, kêu anh ấy cho người mời lên.
Đái Văn Lệ biết anh có lịch trình bận rộn nên bà không làm mất thời gian của anh, sau khi vào văn phòng, giải thích lý do mình đến không đợi anh hỏi: “Tôi đến công ty để giao con dấu cho chú của cậu, cho nên thuận đường ghé qua xem một chút. A Lê ở nhà quấy rầy cậu, chúng tôi cũng rất xin lỗi, chú của cậu đã xin một thùng rượu vang đỏ cổ điển tốt từ trang trại rượu của một người bạn, đặc biệt mang đến đây cho cậu."
Phó Văn Thâm đi từ bàn làm việc đến ghế sofa, ngồi xuống đối diện với bà ấy, nói với giọng điệu lịch sự và xa cách, "Bà khách sáo rồi."
“Tôi cũng đã lâu không gặp A Lê rồi, vết thương của con bé hồi phục thế nào?” Đái Văn Lệ hỏi, “Nhìn thấy trong vòng bạn bè của con bé hai ngày trước còn đi cưỡi ngựa, bây giờ con bé có thể đi bộ được rồi à?”
"Có thể đi bộ." Phó Văn Thâm trả lời.
Chỉ không thích đi, đi hơn 500 bước thì mệt mỏi muốn người khác bế.
Nhưng rất thích xem các chương trình khiêu vũ ở nhà, thỉnh thoảng còn nhảy theo, ngược lại rất hứng thú.
"Có thể đi lại là tốt rồi, nhưng vết thương trăm ngày vẫn cần hồi phục, điều dưỡng cho tốt. Con bé từ nhỏ học khiêu vũ theo mẹ, tư chất trời sinh, chân là linh hồn của một vũ công, tuyệt đối không được để lại di chứng, chuyện nguy hiểm như cưỡi ngựa phải cực kì cẩn thận mới được."
Sau khi Đái Văn Lệ cảnh cáo, thấy vẻ mặt anh vẫn thờ ơ, cho rằng anh bận đủ thứ công việc hàng ngày, bận việc quan trọng của công ty nên có thể sẽ không kiên nhãn nghe những chuyện vặt vãnh như vậy.
Phó Văn Thâm trả lời: "Tôi sẽ chú ý."
"Cậu thay chúng tôi chăm sóc cho con bé, thật sự vất vả cho cậu rồi." Đái Văn Lệ lại nói.
"Chăm sóc cô ấy không phải là việc vất vả gì." Phó Văn Thâm nói.
Đái Văn Lệ mỉm cười, nhấp một ngụm cà phê do thư ký mang đến, nghĩ đến việc mình đã cố gắng liên lạc với Phó Văn Thâm bao nhiêu lần khi Chung Lê vẫn còn trong bệnh viện, cậu ta quá bận nên không thể hẹn được.
Hôm nay bà ngồi ở sảnh tầng một của tòa nhà Quân Độ chưa đầy nửa tiếng thì được trợ lý trưởng mời lên lầu.