Chung Lê quan sát anh một hồi, sau đó dùng tư thế cô vợ hiền lương thục đức của anh em tốt, dịu dàng hỏi: "Nghe nói bạn gái anh rất đẹp, sao không đến ăn cơm cùng nhau."
Hứa Dịch Châu nhíu mày: "Cô nghe ai nói?"
"Sao thế?", Chung Lê chậm rãi nói: "Bạn gái anh không xinh đẹp sao?"
"Tôi không có bạn gái.', Hứa Dịch Châu nói. Hửm?
Chung Lê đang định hỏi lại, điện thoại di động của cô có cuộc gọi tới, số lạ không lưu tên, Chung Lê quét mắt, nhận cuộc gọi: "Xin chào?”
Bên kia truyền đến một giọng nữ thanh thúy: "Chung Lê hả? Tôi là La Uyển Oánh."
Chung Lê nhíu mày. La Uyển Oánh? Gọi cho cô làm gì. “Tìm tôi có việc?", ngữ khí Chung Lê nhàn nhạt.
"Là chuyện của Vũ Ngũ mấy ngày trước.", La Uyển Oánh nói: "Tôi biết Vũ Ngũ chọc cô mất hứng, anh ta thân cận với Dịch Châu, cho nên vẫn luôn bảo vệ tôi, luôn lo lăng tôi bị người khi dễ, ngày đó cũng không phải cố ý không khách khí với cô như vậy, cậu ấy vẫn chỉ là một đứa bé thôi, không hiểu chuyện, cô đừng so đo với cậu ấy..."
Ồ, trà xanh tới rồi.
"Dù sao anh ta cũng là cháu trai nhà họ Trình, hôm nay vòng bạn bè bị người truyền ra ngoài, nháo ra một chuyện cười thật lớn, làm cho nhà họ Trình mất hết thể diện. Cô xem, cậu ấy cũng đã phải chịu giáo huấn †ồi, cô hết giận, nể mặt nhà họ Trình thả cho cậu ta một con đừng, đừng làm khó anh ta được không?”
Lời này là nói, Trình Vũ Ngũ chỉ là một đứa bé không hiểu chuyện, mà bản thân cô ta lại là một đóa bạch liên kinh thế, ngược lại biến cô và Mạnh Nghênh trở thành tội nhân khi dễ con nít, hại nhà họ Trình mất mặt.
Cô ta đến thay Trình Vũ Ngũ cầu tình, lấy nhà họ Trình chèn ép các cô, nếu Chung Lê không chịu thì là do La Uyển Oánh đã tận tình khuyên bảo biết nhượng bộ dĩ hòa vi quý, mà Chung Lê không chịu buông tha cho anh ta, từ nay về sau thù của Chung Lê và Trình Vũ Ngũ kết càng sâu.
Nếu Chung Lê thật sự nể mặt nhà họ Trình giơ cao đánh khẽ, cũng sẽ không có nửa điểm tốt nào được người nhớ, công lao đều là của một mình La Uyển Oánh.
Bàn tính gõ cực kỳ vang, không biết nhóc ngốc Trình Vũ Ngũ kia có nghe được hay không.
Chẳng qua, khóe mắt Chung Lê liếc về phía Hứa Dịch Châu bên kia.
Trình Vũ Ngũ coi La Uyển Oánh là bạn gái của anh ta.
Ngữ khí La Uyển Oánh nghe cũng giống như quan hệ không nhỏ.
Anh ta lại nói anh ta không có bạn gái. Thật thú vị.
Chung Lê mỉm cười, nâng giai điệu mềm mại của trà Long Tỉnh Tây Hồ năm trước: "Ừm, tôi cảm thấy cô nói có đạo lý, chẳng qua con người tôi không có chủ ý gì, vừa lúc anh Dịch Châu cũng đang ở nhà tôi, tôi hỏi anh ấy một chút là được rồi."
Hứa Dịch Châu tiện tay cầm lấy một quyển tạp chí từ trên chiếc bàn cà phê làm từ đá trắng và kính xám lật xem. Nghe xong liền ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt như không thể tin được mình tuổi còn trẻ mà đã lãng tai.
Giọng La Uyển Oánh có hơi nghẹn: "Anh ấy ở bên cạnh cô?"
"Đúng thế, anh ấy đến nhà tôi xem mèo, cô có muốn nói với anh ấy vài câu không?", Chung Lê đối diện với tầm mắt trừng trừng của Hứa Dịch Châu, cười ngọt ngào với anh ta: "Anh Dịch Châu, giúp tôi đưa điều khiển từ xa một chút."
Hứa Dịch Châu quả thực cả người sợ hãi, nhíu mày nói: "Cô uống nhầm thuốc?"
Cách khá xa nên âm thanh không thể truyền vào điện thoại.
"Không cần”, La Uyển Oánh nói: "Chuyện ngày đó anh ấy không biết, nếu cô và Trình Vũ Ngũ đã hòa giải với nhau thì cũng đừng nói với anh ấy. Anh ấy xem Trình Vũ Ngũ là em trai ruột của mình, tổn thương hòa khí không tốt chút nào."
Chung Lê dừng như còn có chút do dự: "Vậy cô có cảm thấy, nên xóa vòng tròn bạn bè của Trình Vũ Ngũ không?”