Chung Lê đưa tay về phía trước thêm hai tấc, nhanh chóng giơ lên trước mặt anh: "Anh nhìn kỹ đi."
Phó Văn Thâm lại nhìn, dưới ánh mắt mong đợi của cô, anh khoe ngợi một câu: "Rất đẹp."
“Ngoại trừ xinh đẹp.” Chung Lê nói: “Anh không cảm thấy còn thiếu cái gì sao?”
Phó Văn Thâm không biết là thực sự không hiểu hay là cố ý giả ngốc với cô, nhìn cô và hỏi: "Còn thiếu gì."
“Nhãn đâu?” Chung Lê nhìn thẳng vào anh, “Nhẫn cưới của chúng ta đâu?”
Phó Văn Thâm im lặng một cách tỉnh tế. Vì vậy, thực sự không có nhãn cưới.
Nghĩ đến một loạt ánh mắt khác nhau của các vị phu nhân trên bàn ăn ở nhà họ Nhạc vừa rồi, Chung Lê rất không vui.
Nụ cười ngọt ngào trên mặt phút chốc biến mất, cô †hu tay về, cau mày nhìn anh chằm chằm hỏi: "Anh thấy phu nhân của ai ngay cả nhẫn cưới cũng không có không? Đã kết hôn hai năm rồi, ngay cả nhẫn cũng không mua cho tôi, anh rất nghèo sao?"
Phó Văn Thâm ngồi sau bàn làm việc, tủ sách tối màu phía sau tương phản với khuôn mặt điềm tĩnh của anh, dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo vạch ra những đường nét rõ ràng sắc sảo.
Anh nhìn Chung Lê với vẻ mặt không rõ ràng, nhưng không trả lời câu hỏi của cô.
Chung Lê rất tức giận, hùng hổ đưa ra yêu cầu: "Mua cho tôi một chiếc nhẫn kim cương lớn, tôi muốn hơn mười cara, một phân cũng không được thiếu."
Nói xong câu này, cô tức giận quay đầu đi ra khỏi phòng làm việc của anh.
Chung Lê tức giận đến cả đêm không ngủ ngon, ngày hôm sau thức dậy rất sớm, khi cô ra khỏi phòng ngủ thì Phó Văn Thâm vẫn chưa đi làm.
Cô đi đến phòng ăn, ngồi đối diện với Phó Văn Thâm, dì Ngô giúp cô bưng cháo nhưng cô không ăn, giơ tay của mình lên nhìn vài lần trong không trung.
Sau đó, với một tiếng thở dài yếu ớt, cô hỏi dì Ngô bên cạnh: "Dì Ngô, dì nói cho con biết, một bàn tay đẹp như vậy không đeo nhẫn có phải rất đáng tiếc không?"
Dì Ngô mờ mịt: "Hả?"
Phó Văn Thâm liếc nhìn cô từ phía đối diện, nhưng không nói gì.
Chung Lê đặt đôi tay mảnh khảnh xuống, duyên dáng cầm thìa múc cháo.
Sau khi nhấp hai ngụm, nhớ ra điều gì đó lại hỏi: "Dì Ngô, dì đã kết hôn chưa?"
Dì Ngô vẫn mờ mịt như cũ, nhưng khi Chung Lê hỏi, bà liền trả lời, nhắc đến những người thân trong gia đình, bà tỏ ra bối rối hiếm thấy: "Đã kết hôn rồi. Cũng gần hai mươi năm rồi. Ông ấy và tôi là đồng hương, hơn nữa chúng tôi được bạn bè giới thiệu. Lần đầu tiên gặp nhau, ông ấy còn mượn áo sơ mi của một người bạn để mặc cho trang trọng hơn, nhưng bạn của ông ấy khỏe hơn ông ấy, quần áo không vừa chút nào, nhìn rất kỳ.”
Chung Lê chống cằm, kiên nhẫn nghe bà ấy nói, lại ậy dì có nhãn cưới không?”
"Đương nhiên là có, kết hôn rồi làm sao mà không có nhẫn cưới được." Dì Ngô mỉm cười đưa chiếc nhẫn vàng trên ngón áp út bên trái cho cô xem, "Lúc đó lương của ông ấy không cao, lại sợ tôi tủi thân, vì vậy ông ấy đã bán chiếc đồng hồ của mình mà mua nhẫn cho tôi."
Chung Lê ghen tị chạm vào chiếc nhẫn của bà, lại thở dài: "Tốt thật, cưới được người yêu mình. Không giống tôi, ngay cả nhãn cũng không có."
Dì Ngô cuối cùng cũng nghe ra hàm ý của cô, bối rối nhìn Phó Văn Thâm.
Phó Văn Thâm không phản ứng gì cả, sau bữa sáng, anh đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra, rời khỏi nhà ăn.
Chung Lê từ trong lỗ mũi nhẹ hừ một tiếng.
Tra nam.
Vào buổi tối, khi Phó Văn Thâm bước vào cửa, người đang ngồi trong phòng khách xem TV quay đầu lại nhìn.
Trước tiên liền nhìn về hướng đôi tay của anh, nhưng không tìm thấy thứ mà đáng lẽ nên có, liền hờ hững quay đầu lại.
Tắt TV, từ ghế sô pha đứng dậy, chân trần đi vào. phòng ngủ, bóng lưng phía sau toàn bộ viết ba chữ "Tôi không vui”.
Dì Ngô nhìn theo bóng lưng của cô, do dự một chút, nhỏ giọng đi tới thông báo cho Phó Văn Thâm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!