Hách phu nhân là người Hải Nam, thỉnh thoảng còn nấu ăn ở nhà, đáng tiếc chồng bà là người Giang Tây, thích ăn cay nên tài nghệ nấu nướng của bà cũng vô dụng.
Chung Lê rất thích ăn canh gà nấu với dừa, dăm ba câu đã khiến cuộc trò chuyện với Hách phu nhân vui vẻ trở lại, muốn hôm khác mời cô đến nhà, nấu món canh gà nấu dừa chính hiệu cho cô ăn.
Chung Lê ứng phó với tình huống nho nhỏ này như cá gặp nước, không khí bữa tối rất vui vẻ.
Nghỉ thức ăn uống của các phu nhân rất trang nhã †ươm tất, bộ đồ ăn mà nhà họ Nhạc sử dụng rất sang trọng, bát đĩa tinh xảo, ly thủy tinh phản chiếu ánh đèn chói mắt.
Đây là lần thứ bảy đôi mắt của Chung Lê bị ánh sáng pha lê chói lọi thu hút, chỉ sau đó cô mới nhận ra rằng đó không phải là ánh sáng từ thủy tỉnh.
Cô liếc nhìn những bàn tay được chăm chút cẩn thận của những người phụ nữ, mỗi người đều đeo một chiếc nhẫn kim cương lớn.
Chung Lê nhìn xuống tay mình, cuối cùng muộn. màng nhận ra rằng dường như trên tay cô thiếu một thứ gì đó.
Lúc này, Địch phu nhân ở cuối bàn dài đột nhiên hô lên một tiếng, lớn tiếng hỏi: “Phó phu nhân, sao tay cô không đeo nhẫn?”
Một lời làm mọi người bừng tỉnh, ánh mắt của tám vị phu nhân lập tức tập trung vào Chung Lê.
Đồng loạt nhìn chằm chằm vào những ngón tay của
cô. Mảnh mai và xinh đẹp. Không có vật gì.
Cao phu nhân kinh ngạc hỏi: "Cô ngay cả nhẫn cưới cũng không đeo à?”
Chung Lê cũng nhìn chăm chằm vào ngón tay của mình một lúc lâu.
Đúng vậy, tại sao cô thậm chí đến nhẫn cưới cũng không đeo?
Cho dù không có nhẫn kim cương lớn thì cũng nên có nhẫn cưới đúng không?
Nhẫn cưới đâu?
Chung Lê nghĩ một lúc, nhưng không thể nhớ ra.
Các vị phu nhân hết ngạc nhiên rồi lại nhìn nhau.
Tên tuổi của Phó phu nhân có thể tự mình nói lung tung, nhưng chiếc nhẫn cưới là sự thật. Phụ nữ đã có gia đình, ai lại không đeo nhãn cưới?
Nếu cô không có nhẫn cưới, thì thân phận Phó phu nhân này của cô sẽ bị nghỉ ngờ.
Tiếng trò chuyện cười đùa dừng lại, mọi người cúi đầu ăn cơm, bầu không khí vui vẻ trước đó bỗng trở nên quái dị.
Chung Lê cau mày nghĩ, rốt cuộc là chiếc nhãn đang ở đâu?
Chẳng lẽ... Phó Văn Thâm thậm chí còn không mua nhãn cưới cho cô?
Tên tra nam chết tiệt này!
Khi Phó Văn Thâm về đến nhà thì đã hơn tám giờ, trong nhà vắng tanh, dì Ngô nói với anh là Chung Lê đã xuống chơi với mấy vị phu nhân ở nhà họ Nhạc ở tầng dưới, sẽ không về ăn tối.
Nói đến đây, dì Ngô có chút lo lắng: “Cô ấy giao du với những người vị phu nhân khác như vậy, có phải không thích hợp hay không?”
Phó Văn Thâm nói, "Cô ấy muốn đi đâu thì cứ để cô ấy đi"
Anh cởi áo khoác đi vào phòng làm việc, thông báo cho Lộ Hàng, 20 phút nữa cuộc họp trực tuyến sẽ bắt đầu.
Quân Độ dự định mua lại hai xưởng sản xuất đồng hồ Thụy Sĩ, cuộc họp trực tuyến chính là thảo luận liên quan đến việc thu mua lần này.
Giữa cuộc họp, bên ngoài truyền đến tiếng đóng mở cửa yếu ớt, sau đó là tiếng thấp giọng thì thào của dì Ngô, nhưng không nghe được nội dung.
Quá trình huấn luyện phục hồi chức năng sẽ kéo dài †rong một tháng, chân của Chung Lê đang hồi phục nhanh chóng, mặc dù không thể tùy tiện chạy nhảy. nhưng bước đi của cô đang dần tốt hơn, chỉ là sẽ đi chậm hơn và không thể đi quá lâu.
Gô có dáng người đẹp, khi đi lại hầu như không có. dấu vết kém linh hoạt ở chân trái.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi dân dần đến gần phòng làm việc, vài giây sau, cửa phòng làm việc bị mở ra từ bên ngoài mà không được phép.
Màu sắc mà Chung Lê mặc hôm nay rất nhẹ nhàng, chiếc áo len mềm mại vừa vặn với khuôn mặt không trang điểm của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này đang hơi cau lại, không biết là bị ai đã chọc tức.
Cô đi thẳng đến bàn làm việc, đứng yên, nghiêng người về phía trước và đưa hai bàn tay gầy quộc trắng nõn của mình qua máy tính, đưa đến trước mặt Phó Văn Thâm.
Phó Văn Thâm ngước mắt lên thật sâu.
Chung Lê nhìn anh với giọng điệu dịu dàng: "Chồng à, nhìn tay em xem có đẹp không?”