Thấy Dương Nhạc sắp đi đến gần, Lộ Khiết nhanh chóng xoay người bỏ đi về phòng. Lúc nãy thấy Dương Nhạc đi ra ngoài, Lộ Khiết có hơi tò mò không biết cô muốn đi đâu
Ngủ cũng không ngủ được, cứ trăn trở mấy vòng liên tục, cuối cùng quyết định đi xem Dương Nhạc muốn làm gì
Ra gần tới phòng khách thì bắt gặp Lộ Tâm ngồi đó, trên tay còn có cả ly rượu. Cách nói chuyện cùng hành động của Lộ Tâm làm Lộ Khiết băn khoăn nghĩ ngợi
Chẳng lẽ em ấy muốn quay trở về với Dương Nhạc, một chân đá nàng trở về đây. Vì ngay từ ban đầu, nếu như Lộ Tâm không do dự thì hai người đó đã là một cặp
Bây giờ Lộ Khiết không muốn rời khỏi Dương gia, càng không nỡ rời xa Dương Nhạc. Chị ấy đã làm cho nàng rất nhiều thứ có ý nghĩa và cũng chị ấy khiến nàng thêm yêu đời hơn
Trở về phòng trong bộ dạng người bị ướt một vùng do rượu. Mùi này nồng quá, cô ghét nhất bị người khác quấy bẩn trên người
Lộ Khiết nhảy vọt lên giường rồi kéo mền lên tận cổ, nhắm nghiền mắt lại như chưa từng đi ra ngoài. Hơi hồi hộp, tim đập hơi nhanh nha
Dương Nhạc mở cửa bước vào, cô để máy tính bảng xuống bàn rồi tiếp đó lại đi ra ngoài với gương mặt cau có khó chịu. Lộ Khiết hé mở một mắt nhìn theo, nàng biết Dương Nhạc bị rượu đổ lên người.
Và nàng chắc chắn chị ta sẽ không ngủ ngon nếu cứ bận cái áo ẩm ướt ấy. Lộ Khiết suy nghĩ gì đó, nàng ngồi bật dậy, xỏ chân vào đôi dép
Dương Nhạc trở lại, cô không thấy Lộ Khiết nằm trên giường, cô đứng nhìn thật lâu mới thôi không nhìn nữa. Dương Nhạc ngồi xuống cái ghế lười, tay liên tục quạt cho khô
Lúc cúi người nhìn ở dưới sàn nhà, Dương Nhạc thấy có đôi chân vừa trắng vừa dài đứng trước mặt. Cô ngơ ngác ngước mặt lên nhìn liền thấy Lộ Khiết đứng đó, trên tay cầm một cái áo, thoạt nhìn chắc là sơ mi
"Chuyện gì?"
Lộ Khiết chỉ chỉ tay lên áo của Dương Nhạc, nơi bị ướt
"Không cần, chút nữa nó tự khô"
Thế là Dương Nhạc không quan tâm đến Lộ Khiết nữa, cô lấy máy tính bảng ra định vẽ tiếp thì thấy Lộ Khiết vẫn đứng nhìn
Dương Nhạc biết sự im lặng và cứng đầu của Lộ Khiết sẽ khiến bản thân thấy khó chịu và làm theo ý nàng. Cho nên, để mọi chuyện diễn ra bình thường, Dương Nhạc đứng lên nhận lấy cái áo đó như mong muốn của nàng
Cô để cái áo xuống ghế, gương mặt bình thản nhìn Lộ Khiết, chậm rãi lên tiếng: "Không nhắm mắt lại sao?"
Lộ Khiết chưa hiểu câu nói đó có ý gì, nàng ngơ ngác nhìn ngược lại Dương Nhạc
"Cô thật sự muốn nhìn tôi thay đồ? Muốn thấy cơ thể tôi lắm à"
Thì ra là vậy. Lộ Khiết đơ người, mặt ửng hồng lên trông đáng yêu. Nàng không để Dương Nhạc nghĩ sai về bản thân, vội vàng xoay người chạy nhanh lên giường. Sau đó trùm kín người
Ngại chết đi được, nàng đưa ngón tay lên miệng rồi cắn móng tay. Sao chị ta vô sỉ thế, ngang nhiên nói mấy lời đó mà không sợ người đối diện cảm thấy ngại à
Lộ Khiết xấu hổ nhưng một chút thích thú.
Bộ chị ta không thấy ngượng miệng khi nói vậy hả trời
Dương Nhạc nhếch nhẹ môi, cô lắc đầu. Trực tiếp cởi từng cúc áo sơ mi ra, cơ thể nuột nà săn chắc liền lộ ra bên ngoài. Thật ra thì cô làm biếng đi ra ngoài để thay áo
Trong phòng này không có nhà vệ sinh, nó nằm bên ngoài nên bất tiện quá. Từng đường cong hoàn hảo, cho đến cơ bụng số 11
Lộ Khiết biết cả hai đều là nữ, chị ta có cái gì thì nàng cũng có cái đó. Nhưng không hiểu sao nàng lại muốn nhìn cơ thể chị ta một chút. Chỉ một chút xíu thôi
Trùm lâu nên hơi ngộp thở, Lộ Khiết kéo mền ra thì ánh mắt vô tình nhìn thấy những thứ không nên thấy. Oh My God luôn đó cả nhà ơi
Chị ta thật quyến rũ mặc dù chỉ thấy từ phía sau lưng. Lòng ham muốn trong người của nàng trỗi dậy, cảm giác này từ trước tới giờ chưa bao giờ có
Nàng muốn. . . muốn chạm vào cơ thể ấy. Muốn cảm nhận độ mềm mại của làn da đó. Muốn một lần hưởng thụ cảm giác được làm vợ của chị
Trên người Dương Nhạc chỉ còn mỗi áo ngực, cô đưa tay lấy cái áo trên ghế. Lúc này cảm thấy có đôi mắt đang dán chặt lên người mình
Cô bất ngờ xoay người ra phía sau, cùng lúc này Lộ Khiết lập tức trùm mền lại. Nàng bị phát hiện rồi, nhìn trộm người khác thay đồ mà còn có ý nghĩ đen tối
Mất mặt quá! Cái mền này không đủ dày để che đi sự xấu hổ ấy.
A! Thấy rồi nha! Dương Nhạc thấy hết cả rồi đấy, khỏi có chốn. Con người hiền lành thánh thiện thì cũng phải lộ bản chất xấu ra khi lòng ham muốn lên cao thôi
Tự nhiên Dương Nhạc muốn trêu ghẹo Lộ Khiết, muốn trả thù vì chuyện hồi chiều. Cho chừa cái tội dám cười cô
Không thèm mặc áo vào, Dương Nhạc cùng biểu cảm dửng dưng hiên ngang đi lại gần. Khoanh tay nhìn Lộ Khiết chui rút trong cái mền lớn, cô nhếch mép cười
Lộ Khiết mở mắt khi nhận ra phần nệm bị chùng xuống, từ đây tim nàng đập liên hồi. Lộ Khiết nhắm mắt, cắn môi
Đừng mà. . .chị đi ngủ giùm tôi đi, đừng làm vậy, tôi biết hồi chiều tôi cười chị là không nên, hu hu
"Cô muốn nhìn đến vậy sao? Tôi cho cô toại nguyện"
Không! Tôi không cần nữa
Nội tâm của Lộ Khiết gào thét dữ dội, nàng biết chị ta cố tình làm thế.
Một lực mạnh kéo phăng cái mền ra, bên trong là Lộ Khiết với bộ dạng nhút nhát, hai tay che mặt lại
"Làm sao vậy? Mở mắt ra nhìn đi, lúc nãy tôi thấy cô nhìn lén rồi. Bây giờ làm sao đây, nhìn cho đã rồi muốn trốn tránh sao?"- Dương Nhạc khoái chí dùng lời lẽ như người bị hại
Lộ Khiết lắc đầu liên tục, bây giờ bản chất con người thật sự của Dương Nhạc hiện rõ nguyên hình. Cái đồ biến thái!
Trong phòng im phăng phắc, yên tĩnh như ban đầu. Nhịp thở đều đặn, Lộ Khiết thiết nghĩ chắc Dương Nhạc đã thôi không giỡn nữa. Cảm thấy yên tâm hơn, Lộ Khiết thở phào một hơi, bỏ hai tay ra khỏi mặt
Và. . .
Sau đó. . .
Con cá bị mắc bẫy. . .
Ngay tức khắc Dương Nhạc kìm chế hai tay Lộ Khiết rồi ấn chặt xuống giường. Nàng vừa hoảng hốt vừa hoang mang như kiểu không biết chuyện gì xảy ra, mọi thứ nhanh như chớp
Nàng trợn tròn mắt nhìn cô trong nháy mắt, nàng bị lừa rồi!
Chị ta. . .chị ta còn chưa bận áo nữa kìa! Má ơi, chị chọt mù mắt nàng đi
"Ôi trời"- Dương Nhạc phì cười: "Nhìn không chớp mắt luôn mà còn ngại. Sao? Thấy thế nào?"
Thấy Lộ Khiết định nhắm mắt, Dương Nhạc nhanh miệng hơn, cô trừng mắt nhìn nàng: "Cô mà nhắm mắt lại thì đừng có trách tôi"
Lộ Khiết bất lực mà không dám nhắm mắt, cứ phải nhìn vào những nơi không nên thấy. Thật sự muốn thoát khỏi sự khi dễ này của Dương Nhạc.
Nàng biết chị ta làm vậy là có mục đích riêng, nhưng cũng đâu thể quá đáng. Ấm ức trong lòng nhưng không thể nói thẳng bằng lời, Lộ Khiết chỉ muốn khóc thôi
Và rồi tự nhiên nước mắt hai bên khóe mắt tràn ra đột ngột, nàng không muốn như vậy nhưng chỉ tại nó tự rơi ra.
Dương Nhạc kinh ngạc khi thấy nước mắt Lộ Khiết chảy xuống, cô lúng túng không biết tại sao.
"Ơ kìa, chơi gì mà khóc"- Dương Nhạc buông tay ra, chớp mắt mấy cái liên tục: "Làm vậy ai làm lại cô"
Nàng không muốn chị ta thấy mình khóc như vậy, tay nhanh chóng lau đi. Có vẻ như đùa hơi quá đà nên Lộ Khiết không thấy vui nữa.
"Xem như chúng ta huề nha, không chọc cô nữa"
Dương Nhạc cũng không còn vui như lúc ban đầu, cô đứng lên và trở về cái ghế lười.
Sao cô ta dễ khóc vậy?