“A Kiều, tôi nói, về sau không cho phép xuất hiện trước mặt Tiêu Bình Sinh”.
Tiêu Định Bân khom người, gương mặt anh tuấn bức người chậm rãi lại gần, mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh phả vào mũi cô, Dư Kiều từ từ nhắm mắt lại, tránh mặt đi, nhẹ nhàng gật đầu.
Sự tức giận che lấp nơi đáy mắt anh dường như phai đi một chút, mà giây tiếp theo, anh lại đưa tay ra ôm lấy cô dưới đất, đặt lên giường.
Dư Kiều toàn thân đều đang run, giống như một con mèo được người ta nhặt về từ đầu đường giữa đêm mưa gió.
Nhưng từ đầu đến cuối cô đều không ngẩng đầu nhìn anh lấy một cái.
Tiêu Định Bân đặt cô xuống, lúc này mới buông lỏng tay, anh lấy lọ thuốc cao từ trong túi ra đưa cho cô: “Mặc kệ trước kia cô đã làm cái gì, cũng quả thật không cần phải trả giá bằng việc huỷ dung nhan, lọ thuốc thoa này một ngày bôi ba lần, một tháng sau vết sẹo sẽ biến mất hơn nửa”.
Dư Kiều bỗng nhiên thoát ra một tiếng nghẹn ngào nơi cổ họng, cô càng cúi đầu thấp hơn, nước mắt liên tục lăn dài, nhưng lại khóc không thành tiếng.
“Nhớ kỹ những gì tôi đã nói, về sau chỉ cần cô nghe lời, không có ý định kia, tôi sẽ nể mặt Tiêu Tiêu mà đối xử tử tế với cô, đợi cô tốt nghiệp xong, tôi sẽ tìm cho cô một người đàn ông chất phác thành thật để cô dựa dẫm cả đời”.
Lần này Dư Kiều lại không ngoan ngoãn gật đầu.
Cô không cần kết hôn và cũng không muốn kết hôn với ai.
Kiếp này, cô đã không thể kết hôn với người đàn ông mà mình yêu, vậy cô thà tiếp tục sống một mình thế này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!