Tiêu Bình Sinh khẽ cười lắc đầu, vươn tay xoa đầu cô: “A Kiều không cần cảm ơn tôi đâu”.
Dư Kiều lắc đầu.
Tiêu Bình Sinh nói: “Vậy được, tôi nhận lấy cái túi của A Kiều nhé”.
Dư Kiều mỉm cười.
Cô mỉm cười, mắt cong cong, vừa xinh đẹp vừa hoạt bát, Tiêu Bình Sinh có cảm giác như trái tim mình đột nhiên bị đánh trúng, thế mà lại sững sờ nhìn cô.
Dư Kiều bị anh ta nhìn như thế cũng cảm thấy hơi không được tự nhiên, cô cúi đầu xuống, chậm rãi lùi về sau một bước.
Tiêu Bình Sinh hoàn hồn: “Vậy tôi đi trước đây, cô nghỉ ngơi đi nhé”.
Dư Kiều gật đầu, khẽ “ừ” một tiếng.
Tiêu Bình Sinh năm chặt cái túi rời đi, Dư Kiều nhìn anh ta đi xa rồi mới đóng cửa lại.
Cùng lúc đó, trong vườn hoa nhỏ ở sân trước.
Sau khi hút xong điếu thuốc thứ hai, Tiêu Định Bân cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn.
Anh nhớ mình và A Kiều đã nói rõ là tối nay cô sẽ đợi anh ở đây, nhưng đã mười giờ rưỡi rồi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng cô đâu.
Tiêu Định Bân bóp tắt tàn thuốc, xoay người đi về phía vườn sau.
Phòng chứa đồ mà Dư Kiều ở nằm cách phía xa tòa nhà chính không xa.