Năm đó, cô chỉ mới có mười bốn, đi theo Tô Tẩm về quê ở mấy năm.
Bởi vì bị bệnh nên lưu lại hậu di chứng không nói chuyện được, bình thường cũng hay bị bạn học bắt nạt.
Có một lần sau khi tan học cô lại bị bạn học nam trong trường giành lấy cặp xách, vở bài tập cũng bị xé, tâm trạng không tốt, sợ về nhà Tô Tẩm nhìn thấy cô như vậy thì sẽ đau lòng, nên nên một mình ra bờ sông.
Cô ngồi ở bờ sông mãi đến khi trời tối, lúc chuẩn bị về nhà lại gặp phải một chuyện đáng sợ.
Có một chiếc xe tải nhỏ màu đen bỗng nhiên dừng lại bên bờ sông, sau đó có hai người từ trên xe bước xuống, nâng một thứ đồ gì đó, ném thẳng vào trong sông.
Sau đó, mấy người đó nhanh chóng lá xe rời đi.
Dư Kiều trốn trong chỗ tối lặng lẽ trèo qua con đê chăn, dựa theo ánh trăng phản chiếu trên mặt nước để nhìn rõ.
Thứ bị vứt xuống không phải đồ vật, mà là một người!
Cô dùng hết sức kéo người đó đến bên bờ, còn cởi áo. khoác ngoài của mình xuống đắp lên thân thể đã ướt sũng của anh, sau đó dùng ống tay áo thấm nước sông lau vết máu trên gương mặt đối phương, lúc này cô mới nhìn thấy rõ, anh lại là một thanh niên trẻ tuổi võ cùng đẹp.
Anh bị thương rất nặng, trên mặt, trên trán đầy vết thương, vai cũng loang lổ những vết thương nhỏ.
Dư Kiều nhìn thấy một nốt ruồi đỏ trên vai trái của anh, vô cùng nổi bật dưới ánh trăng
Tuy anh đã hôn mê nhưng trong lúc mê man vẫn cảm thấy đau đớn, rên rỉ không ngừng.
Dư Kiều thấy môi anh khô nứt chảy cả máu thì vội lấy bình. nước trong cặp ra đút cho anh.
Thanh niên có tỉnh táo trong chốc lát, lúc cô đút nước cho anh, hình như anh đã trừng mắt nhìn cô, nhưng chẳng mấy chốc lại chìm vào hôn mê.
Dư Kiều biết không thể kéo dài thêm, tuy rất lo lắng nhưng không thể không đặt anh nằm lại đó, mình thì chạy đến bốt điện thoại gần đó báo cảnh sát.
Nhưng đợi đến khi cô thở hồng hộc quay lại, bên bờ sông đã có mấy chiếc xe đang đậu với cả bác sĩ và y tá rồi.
Cô trốn sau đám người, nhìn những người đó cẩn thận đưa thanh niên lên xe rời đi.
Cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng cũng có chút buồn bã mất mát.
Sau khi mấy người đó đi, cô lại trèo qua đê chẳn tới bên kia sông, ngồi một lúc lâu ở chỗ đã cứu anh.
Lúc rời đi, cô vô tình nhặt được một tấm danh thiếp bị dính đầy máu, trên danh thiếp đó có ba chữ nhỏ được mạ vàng: Tiêu Định Bân.
Cô cẩn thận cất giữ tấm danh thiếp này, cũng nhớ rõ cái tên này.
Sau này, cô cũng từng gặp lại anh một lần.
Nhà họ Tiêu thích làm từ thiện, có lẽ là vì để tích đức cho. đứa con trai duy nhất, họ thường quyên góp tiền cho học sinh vùng núi và học sinh nghèo khó.
Cô đứng trong hàng ngũ, chờ đợi để nhận phần quyên góp này.
Anh bị mọi người vây quanh ở một nơi rất xa, cô liếc mắt một cái đã nhận ra anh.
Nhưng anh căn bản không nhớ ra việc từng có người như cô đi ngang qua đời mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!