Song, người Hà Thuý run lẩy bẩy rồi nhìn sang Dư Tiêu Tiêu: “Cô...”
“Cô định bảo cô không liên quan chứ gì?”, Dư Tiêu Tiêu lập tức ngắt lời Hà Thuý: “Hà Thuý, tôi thật sự không ngờ cô lại có ý nghĩ như vậy đấy, cô ăn gan hùm mật gấu à?”
“Cô Dư, tôi, tôi..."
“Tôi biết rồi, thím Lý không ở đây, cô muốn tiếp quản việc nhà bếp nhưng sợ A Kiều tranh mất việc nên hôm nay mới cố ý giở trò đúng không?”
Dư Tiêu Tiêu liên tục lắc đầu: “Hà Thuý, cô làm như vậy thì có nghĩ tới chồng với con trai của mình không? Cô tưởng mình có thể trót lọt được à?”
Hà Thuý như bị câu nói của Dư Tiêu Tiêu đâm trúng tim đen, toàn thân cô ta run lên bần bật, sau đó đột nhiên như mất hết sức lực mà ngã xuống đất: “Cậu chủ, xin cậu tha cho tôi, tôi nhất thời hồ đồ nên mới làm ra chuyện ngu xuẩn thế này...”
Hà Thuý vừa khóc vừa vả vào mặt mình, sau vài cát tát, mũi cô ta đã chảy máu.
Tiêu Bình Sinh chỉ cúi xuống nghịch chiếc nhãn đeo trên tay, khoé môi anh ấy nở một nụ cười chế nhạo. Còn Dư Kiều thì không có biểu cảm hay hành động gì.
Ai cũng phải chịu trách nhiệm với việc mình đã làm, nếu dám làm thì phải chấp nhận gánh vác hậu quả.
Tiêu Định Bân nhăn nhó mặt mày, người làm trong nhà thi nhau gây hoạ, làm anh không nén được giận.
“Giang Nguyên, lôi cô ta đi”.
Tiêu Định Bân đã nổi giận, trước đó là chuyện xấu của A Kiều với tài xế của Tiêu Tiêu, tiếp đến chị Hà này ỷ thế bắt nạt người khác ở sân sau, đến nay lại tới lượt Hà Thuý.
Từ khi nào mà nhà họ Tiêu lại loạn đến vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!