Dư Kiều hoảng sợ lắc đầu. Tiêu Định Bân lại khó chịu nôn mửa liên tục.
Cô đứng một bên, nhìn anh nôn ói trông khá chật vật, lòng đau đớn khôn nguôi.
Anh bệnh nặng như vậy, vừa đỡ hơn một chút là đã ra ngoài uống rượu, người nhà họ Tiêu với cả Dư Tiêu Tiêu, đều không lo cho anh sao?
“Tôi đi lấy nước... Anh Triệu, phiền anh chăm sóc cho cậu cả một lát". Tài xế quay về xe lấy nước.
Anh Triệu kia đột nhiên lại gọi cô: “Này, có khăn giấy không?”
Dư Kiều ngây người rồi hoảng loạn lấy khăn giấy từ trong túi đưa qua.
“Cô giúp tôi lau đi, tôi không rảnh tay”. Tiêu Định Bân say mèm, căn bản không thể đứng vững, nửa người trên đều dựa vào người Triệu Tấn Tây, anh ấy chỉ có thể nhờ Dư Kiều giúp đỡ.
Dư Kiều cầm khăn giấy mãi một lúc sau cô mới châm chậm đi qua, quỳ bên người Tiêu Định Bên.
Anh đã nôn hết mọi thứ trong bụng, nhưng vẫn còn khó chịu nhọn họng.
Mặt đất bừa bộn, mùi vị khó ngửi nhưng Dư Kiều lại như không cảm thấy gì.
Cô lấy một tờ khăn giấy, ngón tay run rẩy, lau vết bẩn bên khóe môi anh từng chút một.
Anh khó chịu nhằm chặt mắt, cô lại có thể yên tâm lớn gan nhìn anh.
Lau sạch khóe môi anh, Dư Kiều nhìn thấy trên áo sơ mi anh cũng bị bẩn.
Cô đang định đưa tay lau sạch thì tài xế đã lấy nước quay lại, vừa thở dốc vừa cám ơn cô.
Trong lòng Dư Kiều thất vọng, đang định đứng dậy thì cổ tay đột nhiên lại bị bàn tay thon dài có lực giữ lại: “Mùi hương trên người em..."
Tiêu Định Bân có chút mơ màng nhìn cô một lúc rồi bỗng nhiên cười nói: “Tôi say thật r
Tiêu Tiêu đang ở nhà đợi anh quay về, sao anh có thể nhìn một người phụ nữ xa lạ thành cô ấy chứ.
“Tấn Tây, tôi phải về nhà... Tiêu Tiêu vẫn đang đợi tôi...” “Được được được, về nhà! Đúng là nhà có vợ thì khác rồi”.
Triệu Tấn Tây cười trêu chọc, cùng với tài xế dìu anh lên xe.
Dư Kiều đứng ở đó, mãi đến khi xe đi xa mà vẫn còn chưa định thần lại.
Cô rũ mắt nhìn đầu ngón tay mình, vừa nãy lúc lau khóe môi anh, có mấy lần ngón tay cô chạm vào mặt anh, tuy chỉ trong chốc lát, nhưng cô cũng đã thỏa mãn.
Cô chưa từng hâm mộ ghen ty với Dư Tiêu Tiêu, cho dù cô. †a thay thế cô trở thành công chúa nhỏ nhà họ Tiêu, cho dù cô bị giảm đạp dưới bùn.
Nhưng lúc này, khi cô nhớ lại câu nói “tôi muốn về nhà... Tiêu Tiêu còn đang đợi tôi” vừa nấy của Tiêu Định Bân, cô không thể không thừa nhận là mình thật sự rất hâm mộ, rất ghen tị với Dư Tiêu Tiêu.
Chiếc xe đi về nhà họ Tiêu, tòa nhà nhỏ nơi Tiêu Định Bân và Dư Tiêu Tiêu ở lại tối đen tĩnh mịch.
Tài xế dìu anh xuống xe, thấp giọng hỏi người giúp việc ra. đón: “Cô Dư đâu?”
Vẻ mặt người giúp việc có chút ngượng ngùng: “Vẫn chưa quay về..."
Tiêu Định Bân uống khá say, nhưng lại không chịu để người khác dìu, ngả nghiêng đi lên lầu.
Chất cồn khiến máu trong người anh khô nóng, cảm xúc khó chịu, áp lực dồn nén lại bắt đầu tràn ra.
Tiêu Định Bân tháo cà vạt, lảo đảo ngã lên sô pha
Người dùng đưa nước mật ong giải rượu đến, nhưng lại bị anh đẩy ra: “Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu đâu?”
Đôi mắt anh đỏ rực, tơ máu hắn rõ, anh mất khống chế, một chân đạp đổ bàn trà trước mặt.
Mấy người giúp việc bị dọa sợ không dám thở, quản gia vừa bảo người đi gọi điện cho Dư Tiêu Tiêu, vừa dặn người gọi bác sĩ đến.
Trong lúc đang hỗn loạn, Dư Kiều lại lặng lẽ quay về biệt thự nhà họ Tiêu.
Cô vốn dĩ muốn về thẳng phòng chứa đồ sau nhà chính, nhưng lại bị tiếng động trong nhà chính thu hút.
Dư Kiều lặng lẽ tiến lên. Cách cửa kính, cô nhìn thấy Tiêu Định Bân ngửa mặt dựa vào sô pha, mái tóc trên trán ướt đẫm, gương mặt đỏ bừng, áo
sơ mi cởi ra mất nút, để lộ khuôn ngực màu mật ong rắn chắc.
Có lẽ là do say nên khó chịu, anh cứ nhíu chặt mày, nét mặt trông có chút đau đớn.
Dư Kiều bất giác khẽ cắn môi, sao Dư Tiêu Tiêu không ở đây?
Anh khó chịu như vậy, cô ta là vị hôn thê của anh, không. phải là nên chăm sóc cho anh sao?
“Cậu chủ, uống canh giải rượu trước đã...”
Quản gia cẩn thận bưng canh giải rượu tiến lên, Tiêu Định Bân lại đẩy ra lần nữa: “Cút hết ra ngoài!"
Mọi người không dám nhiều lời, vội vàng cúi đầu lùi ra ngoài.
Dư Kiều nhìn thấy Tiêu Định Bân khom người liên tục nôn mửa qua lớp cửa kính, cô lại không nhịn được, lặng lẽ cất bước lên cầu thang, đi vào trong phòng.
Cô đi thẳng vào phòng bếp, nhẹ tay nhẹ chân nấu lại một bát canh giải rượu, để nguội bớt rồi mới bưng ra.
Cô vẫn đeo khăn trên mặt như trước, che hơn phân nửa gương mặt mình, đi đến trước mặt Tiêu Định Bân.
Cũng không lên tiếng, chỉ là cẩn thận đặt bát canh xuống, cầm lên một ly nước đến cho anh súc miệng trước.
Dạ dày Tiêu Định Bân cồn cào, cơ thể lại càng khó chịu, theo bản năng muốn đẩy ly nước trước mặt ra, nhưng trong lúc mơ hồ lại ngửi thấy thoang thoảng mùi hương quen thuộc.
Anh bỗng nâng mắt, trong lúc hỗn độn nhìn thấy cô gái đeo khăn che mặt, chỉ để lộ mỗi đôi mắt.
Anh nhìn Dư Kiều một lúc thì chợt cười, thấp giọng lên tiếng: “Là A Kiều à”.
Anh cười lên trông rất đẹp, đẹp đến mức Dư Kiều không nhịn được mà lại cảm thấy khổ sở.
Cô rũ mắt, lại đưa ly nước đến trước mặt anh
Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý anh sẽ từ chối, nhưng không ngờ, anh lại vươn tay nhận lấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!