Tiêu Bình Sinh đang định lên tiếng thì Dư Kiều đã bưng canh cá từ phòng bếp đi ra.
Canh cá màu trắng sữa, hương thơm ngào ngạt, Dư Kiều cẩn thận, chầm chậm bước đi, làn khói che mờ cả cô.
Tiêu Bình Sinh nhìn hàng mày đen và hàng mi cong vút thoắt ẩn thắt hiện qua làn khói, không biết tại sao, trong lòng nảy ra suy nghĩ, cười nói với Tiêu Phượng Nghỉ: “Nhưng, nếu gặp được người ngoan ngoãn giỏi giang như A Kiều thì con cũng đồng ý”.
Ngón tay Dư Kiều bưng cánh cá bất giác run rẩy.
Vẻ mặt Tiêu Định Bân chợt u ám: “Chú hiểu sâu biết rộng như vậy, chẳng lẽ không biết đạo lý “Biết người biết mặt không biết lòng” sao?”
“Định Bân, lời này có ý gì?”, Tiêu Bình Sinh khẽ nhíu mày: “Chú thấy A Kiều rất tốt”.
Tiêu Phượng Nghi khẽ gật đầu: “Mẹ cũng thấy A kiều không tệ”.
Dư Tiêu Tiêu xuống lầu, đúng lúc nghe thấy câu này, tức giận muốn ngã ngửa.
Cô ta moi tim môi phổi nịnh bợ a dua cả buổi sáng, nửa câu tốt đẹp từ miệng Tiêu Phượng Nghi cũng chưa nghe thấy, con tiện nhân Dư Kiều kia nấu một nồi canh, mà hai người họ đã tranh nhau khen rồi.
“A Kiều rất tốt màI”. Dư Tiêu Tiêu đảo mắt, cũng cười a dua theo: “Cho nên không biết có bao nhiêu đàn ông thích em ấy đâu, ngay cả tài xế cháu tin tưởng nhất cũng vì em ấy mà suýt làm chuyện ngu xuẩn..”
Tiêu Phượng Nghi khẽ nhếch miệng khinh thường, vẫn chưa nói gì.
Tiêu Bình Sinh một tay xoa chân mày, đôi mắt đào hoa khế cười: “Yểu điệu thục nữ quân tử hảo.
cầu, chuyện này rất bình thường”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!