Trong màn đêm tĩnh lặng không một bóng người, đến hồn ma cũng chẳng thấy đâu.
Dư Văn Xương thở phào một hơi, song lưng vẫn vã mồ hôi lạnh.
Dư Kiều từng bước rời đi, còn Dư Văn Xương uể oải dựa lưng vào tường, chẳng còn sức mà gọi Dư Kiều nữa.
Dư Kiều rời khỏi nhà họ Dư, nhưng lồng ngực cô như bốc cháy lửa nóng, khiến nỗi tủi thân trong cô bùng cháy.
Ngày xưa, Tô Tẩm từng khóc rồi nói với cô là ông bà ngoại xảy ra chuyện không phải ngoài ý muôn, nhưng hai mẹ con cô bị tống về quê nên không lấy được chứng cứ.
Song có một điều nghi ngờ đã cảm rễ trong đầu bà và bà không bao giờ quên.
Mà phản ứng vừa rồi của Dư Văn Xương rõ ràng có tật giật mình.
Dư Kiều cố giữ không rơi nước mắt, sau đó chạy như điên trong màn đêm tối tăm.
Không biết chạy bao lâu sau, mãi tới khi mệt lử thì cô mới dừng lại.
Cô chầm chậm ngồi xuống rồi ôm chặt lấy hai gối. Cô thật muốn khóc thật đã một trận trong đêm tối tính lặng, nhưng đến khóc mà cũng không phát ra tiếng được.
Ngày hôm sau.
Tiêu Phượng Nghỉ và Tiêu Bình Sinh đã chuyển từ nhà cũ về biệt thự của Tiêu Định Bân.