Hai cô gái kia không đuổi theo cô nữa mà đứng tại chỗ nói kháy.
Nhưng Dư Kiều coi như không nghe thấy, tiếp tục đi thẳng ra khỏi cổng trường.
Giờ không còn xe buýt nữa nên cô quyết định đi bộ về.
Lần trước, Tiêu Định Bân xảy ra chuyện ở quán bar, mà quán đó bị điều tra xong thì đã đóng cửa. Chị Lâm quản lý bảo nếu có công việc nào thích hợp thì sẽ liên lạc với cô.
Tối nay không cần đến quán bar làm việc, Dư Kiều chơt nảy ra suy nghĩ muốn về nhà họ Dư một chuyến.
Đã hơn nửa tháng cô chưa về thăm mẹ, không rõ giờ mẹ thế nào rồi.
Khi cô về tới bên ngoài nhà họ Dư thì đã hơn mười giờ tối.
Dư Kiều ấn chuông cửa, người làm ra mở cửa, thấy là cô thì sững người nói: “Cô chờ đấy đã, tôi phải vào hỏi bà chủ xem có cho cô vào không”.
Dư Kiều không có ý kiến gì, nhà họ Dư đã thành thiên hạ của Triệu Như rồi, dù cô có là cô lớn nhà họ Dư thì sao chứ, giờ còn ai biết nhà họ Dư có một cô con gái tên là Dư Kiều nữa đâu.
May sao Triệu Như không làm khó cô mà đồng ý cho người làm mở cửa. “Sao cô lại về đây?”
Dư Kiều bình tĩnh cầm một tờ giấy lên rồi viết: “Tôi đi thăm mẹ được không?”
Triệu Như cười nói: “Sao? Không yên tâm à? Tôi đã bảo rồi, chỉ cần cô ngoan thì tôi sẽ không làm khó Tô Tẩm mài”.
Dư Kiều trầm mặc trong giây lát rồi viết tiếp: “Coi như tôi xin bà đấy, phu nhân”.
Cô hiểu rõ đạo lý người đứng dưới mái hiên thì phải cúi đầu, vì mẹ, tủi khuất nào cô cũng chịu được hết.
Triệu Như cười phá lên mấy tiếng, có vẻ tâm trạng rất vui vẻ: “Coi như cô biết điều, vậy tôi sẽ nể mặt cô lần này, chị Lâm, dẫn cô ta đi”.