“A Kiều, năm mà em về quê đó, mẹ anh đã mất rồi”.
Hoắc Kình nghẹn lại, giọng nói trở nên trầm lắng: “Là bị người vợ được bố anh cưới hỏi đàng hoàng hại chết, năm anh mười hai tuổi đó, mẹ qua đời, anh hệt như lục bình cứ trôi nổi như thế mặc người của nhà họ Hoắc chà đạp. Thậm chí, khi mẹ anh vừa được mai táng, anh đã bị ném đến một đất nước đầy rẫy chiến tranh, họ không phải muốn để anh tự sinh tự diệt mà là muốn anh chết”.
Dư Kiều dần trở nên yên tĩnh.
Hoắc Kình nhận thấy sự thay đổi của cô, cũng hơi buông cánh tay ra: “A Kiều, anh lang thang ở nước ngoài có nghe nói một chút về chuyện của nhà họ Dư, nhưng anh thật sự không thể làm gì được, có thể kéo dài hơi tàn sống sót ở đó đã là may mắn lớn lắm rồi. Em có biết anh đã bao lần suýt chết, cùng tranh giành thức ăn với chó hoang, giả chết nằm trong đám tử thi để thoát được nạn...”
Nước mắt Dư Kiều rơi xuống.
Cô thật không ngờ mẹ con Hoắc Kình sẽ thê thảm đến thế.
Mặc dù Tô Tẩm điên điên khùng khùng nhưng ít nhất vẫn còn sống, cô vẫn còn mẹ.
Hoắc Kình năm mười hai tuổi tuyệt vọng và bất lực thế nào?
Dư Kiều cảm thấy chua xót, chỉ thấy cô và Hoắc. Kình cũng xem như là một đôi bạn đáng thương cùng chung cảnh ngộ trên thế giới.
“A Kiều, chuyện quá khứ đã qua, bây giờ anh đã về đây, anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để ai bắt nạt em nữa...
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!