Hai tuần sau Dư Kiều mới về lại trường, vì vết thương trên mặt nên cô chỉ đành xin phép đeo khẩu trang với lý do bị bệnh.
Tống Vấn đã tốt nghiệp, còn cô cũng sắp nghỉ hè rồi.
Vắng mặt hai tuần, bài tập tồn đọng rất nhiều, không đủ tín chỉ của vài môn học, Dư Kiều cảm thấy hơi lo lắng.
Mấy ngày nay hình như Dư Tiêu Tiêu cãi nhau với Tiêu Định Bân, thường xuyên về nhà mẹ ruột, cũng mặc kệ luôn cả cô, thế nên Dư Kiều mới có thời gian tập trung vào việc học.
Hết tiết học buổi chiều, cô ở trong phòng tự học mãi đến tám giờ.
Làm xong đề cuối cùng, Dư Kiều mới xoa cần cổ đau mỏi, thu dọn sách vở chuẩn bị đi về.
“Là Dư Kiều à?”
Một nam sinh bỗng đứng ngoài cửa phòng tự học gọi cô.
Dư Kiều sửng sốt, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
“Dưới kia có người tìm cậu đấy, là một anh đẹp trai”.
Giọng nam sinh lộ ra vẻ chế nhạo, những người còn lại trong phòng tự học đều nhìn sang phía cô.
Có vài nữ sinh còn lộ ra vẻ bất mãn.
Dư Kiều đeo cặp sách lên đi ra ngoài, nam sinh đó chỉ xuống dưới lầu: “ÐĐấy, cái người chạy xe thể thao đấy”.
Dư Kiều nhìn xuống dưới lầu, ánh chiều tà tĩnh mịch, chỉ có ánh đèn lờ mờ chiếu vào người đàn ông đứng bên cạnh xe.
Cô không thấy rõ dáng người của đối phương nhưng lại biết mình không quen anh ta.
Dư Kiều đi xuống dưới, vài nữ sinh đó cũng từ phòng tự học chạy ra, nhỏ giọng bàn tán: “Không nhìn ra đấy, cậu ta còn biết dụ dỗ đàn ông kìa”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!